Vân Di thắt chặt chiếc dây thừng, nhìn hàng rào mà mình vừa sửa lại cảm thấy vừa mắt mấy đứng dậy.
“ Tiểu thư, người dừng tay mời nước ” Vũ Gia rót cho Vân Di một chén
nước, tiện đấy tiến tới cầm lấy cuộn dây trên tay Vân Di, thay thế bằng
chén nước đặt vào tay cô.
Cô lau mồ hôi đang lăn dài trên trán, gật đầu với Vũ Gia, liền đưa chén nước lên uống, một hơi đã hết sạch.
Do nhà chỉ có bà chủ thể và chủ thể nên thành ra tất cả những việc
liên quan đến gia đình hay của nam nhân sẽ điều do chủ thể đảm nhiệm.
Tuổi cao của Vân Thư cũng đã cao và chủ thể cũng không muốn nãi nãi mình vất vả nên quyết không để cho Vân Thử động tay vào việc gì.
Chưa nói đến chỗ chủ thể và Vân Thư ở là vùng nông thôn hẻo lánh gần
núi, nhà này cách này cách nhà khác cũng phải mất một lúc mới đến.
Vậy nên khi Vân Di quay trở về, mọi việc từ sửa chữa hàng rào, chuẩn
bị củi hay sửa sang đồ đạc đều do một tay Vân Di làm. Do không muốn phá
vỡ tính cách của nhân vật, một người lười biếng như cô cũng đành phải
vận động...
“Vân Di, Vũ Gia lại đây. Đến giờ ăn trưa rồi, nghỉ ngơi thôi ” tiếng Vân Thư vọng từ trong nhà nói vọng ra.
“ Tiểu thư, nô tỳ cũng nghỉ ngơi một chút. Người cũng đã làm việc từ
sáng tinh mơ đến giờ ” Vũ Gia nghe thấy tiếng của Vân Thư gọi, cũng
thuận tiện nhắc nhở Vân Di.
Vốn dĩ nếu như thường tình, Vũ Gia sẽ chẳng bao giờ phải để ý hay
quan tâm đến con nha đầu chết tiệt kia. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà
từ khi Vũ Gia gặp được nãi nãi của Vân Di, chỉ cần nàng có ý đồ xấu với
Vân Di toàn thân nàng ta lúc nào cũng cảm thấy không khỏe. Nói chính xác là nàng ta cảm thấy vô cùng sợ hãi với Vân Thư.
Lúc Vũ Gia bước chân vào nhà Vân Di đã cảm thấy nơi này cực u ám,
đáng sợ. Đâu đâu cũng treo hình vẽ quỷ dị, chữ viết loằng ngoằng khó
hiểu, đã vậy hương khói còn nghi ngút khắc nơi, chỉ cần tiến vào cửa
thôi Vũ Gia cũng suýt bị hương khói làm cho ngạt chết. Căn nhà mang đậm
hơi hướng của pháp sư.
Nghe đồn là xuất thân của Vân Di không được mấy tốt đẹp lắm, ai mà ngờ gia đình con nha đầu lại là pháp sư cơ chứ.
Pháp sư là người là tuyệt đối không bao giờ dám chọc nhất, chỉ cần
không vừa lòng họ, căn bản họ có thể độc nguyền chết cả dòng tộc. Tuy
nhiên đấy còn tùy sự cao tay của từng pháp sư. Nhưng chung quy lại là
tốt nhất làm họ phật lòng, đấy là lý do ai gặp pháp sư cũng phải nể nang và lấy lòng mấy phần.
Vũ Gia nhớ lại ánh mắt của Vân Thư đặt lên người nàng ta, lông tơ
trên người Vũ Gia không hẹn mà dựng ngược cả lên. Tốt nhất là mấy ngày ở đây, nàng ta vẫn nên đối xử với Vân Di tốt một chút. Tránh họa về
sau...
Vân Di xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, nhe răng ra cười, không tiếc
lời liền khen ngợi Vân Thư “ Nãi nãi, vẫn là mấy món người nấu là ngon
nhất ”.
Vân Thư bĩu môi, bà thu dọn đồ cho gọn lại liền bị Vũ Gia nhanh tay tranh làm.
“ Mấy việc này người để nô tỳ làm cho ”.
Vân Thư gật gù hài lòng, cũng không giành với Vũ Gia “ Nha đầu, con xem, con kiếm được người làm được việc đấy ”.
Vân Di thấy hành động khác lạ của Vũ Gia, cười ha hả hai câu, cũng không đáp lời Vân Thư.
Cô sao lại không biết đứa nô tỳ này dạo này thay đổi thế nào. Chẳng
qua là đôi lúc thế này cũng khiến cho cuộc sống bớt nhạt nhẽo đi....
“ Việc ta giao con, con đã luyện đến đâu rồi ?” đợi Vũ Gia đi khỏi,
Vân Thư liền dời tầm nhìn sang Vân Di đang nhàn nhã uống trà.
“ Nãi nãi yên tâm, con rất chăm chỉ, sớm đem việc người giao đã hoàn
thành ” Vân Di đặt chén trà xuống, lấy trong người một tập giấy vàng,
đưa trước mặt Vân Thư “ Người xem, con không nói dối người chứ ?”.
Vân Thư đỡ xấp giấy vàng từ tay Vân Di, tỉ mỉ mà lật từng tờ. Gương
mặt già nua lúc này mới giãn ra, được một phen kinh ngạc lúc sau mới gật đầu ưng ý “ Không tệ, thế mà trước nay con dám giấu nghề. Ta còn nghĩ
rằng nghề truyền thống đến đời bố mẹ đến giờ đã đến lúc tàn ”.
“ Hừ! Nha đầu được lắm, nếu đã thành thạo thì tại sao không theo ta
mà lại còn rong ruổi ở ngoài chịu khổ thế? Làm ta còn nghĩ rằng khoảng
thời gian ta dạy con thật phí công ”.
Đối với lời chất vấn của Vân Thư, Vân Di chỉ biết cười trừ, không dám mở lời bào chữa.
Thật ra đúng là hồi nhỏ chủ thể không thể nào tiếp thu được lời giảng của Vân Thư, nhưng nàng ấy mỗi ngày đều cố gắng tập luyện một chút nên
cũng coi như là biết được vài đường cơ bản.
Sau này khi ra ngoài rồi, chủ thể mới cảm thấy nhiều thứ thú vị hơn
việc nối dõi nghề nghiệp truyền thống của gia đình nên cũng phần nào cự
tuyệt lời chỉ dạy của Vân Thư.
Vân Di chỉ là thu thập kí ức của chủ thể từ trước giờ sau đó thuận
tiện nâng cao thêm quá trignh một chút. Cũng công nhận một điều rằng Vân Thư là một pháp sư rất tài, dạy rất có tâm. Chỉ tiếc rằng cô cháu gái
lại không có hứng thú nối nghiệp...
Lần này Vân Di cũng không định đáp ứng việc học tập theo bà chủ thể,
nhưng Vân Thư nói rằng nếu cô không đồng ý tiếp nhận hết những gì bà dạy để phòng thì bà quyết không để Vân Di quay lại gia tộc Phỉ.
Bà còn nói, do hiện tại Vân Di liên kết vô hình với người âm là Phỉ
Thiên nên âm khí ắt sẽ bị cô thu hút, phải biết làm phép trừ tà để tránh họa.
Vân Di xoa cằm đồng tình, cũng chả trách hồi ở khách điếm, đám ác linh kia lại muốn ăn thịt cô như vậy.
Thế nên cũng để chiều lòng theo ý của Vân Thư và tránh gặp phiền phức, Vân Di đành miễn cưỡng làm theo lời bà.
Đúng là chiều lòng nãi nãi của chủ thể thật mệt á~...