Lâm Bằng vui mừng khi nhìn thấy căn cứ A phía trước, không còn bao xa
nữa, cùng lắm là chỉ tầm chục cái bước chân nữa thôi. Sống rồi! Họ sống
thật rồi!
Vân Di nheo mắt lại, xong gật gù. Ồ! Cũng to chứ nhỉ!
Căn cứ được đấy, thảo nào mà mấy kẻ này lại mạo hiểm chọn một căn cứ xa
như vậy. Hóa ra đều có nguyên do của nó cả!
" Đi thôi " Lâm Bằng hào hứng, ông nắm chặt túi đồ trong tay, vững bước tiến lên phía trước.
Người trong đoàn, ai đấy đều mừng ra mặt, hận không thể khóc thật to, gào
thét sung sướng. Vất vả mấy tháng trời, đối mặt với đói khát, lo lắng
tính mạng bị zombie ăn thịt bất cứ lúc nào. Rốt cuộc thì họ cũng đến
được nơi, hạnh phúc này chắc sẽ không bao giờ quên được.
Căn cứ A được xây kiên cố chắc chắn bởi hàng rào cao ráo, trang bị những hàng
thép gai và lưới điện, hoàn toàn vững chắc. Cửa đi và cửa ra chỉ có một. Chưa kể khắp hàng rào căn cứ, đều có người túc trực trên cao thường
xuyên, để cảnh báo nếu có điều gì bất thường xảy ra. Địa hình ở đây rất
lý tưởng, chỉ cần có zombie xuất hiện thì đều có thể phát hiện được
ngay. Xem chừng là nếu gặp phải đợt tấn công của zombie thì cũng không
đến nỗi. Nói tóm lại là một nơi khá an toàn.
Sau khi xác nhận đám người của Lâm Bằng không phải là kẻ địch, người trong căn cứ A mới tiến hành gặp người đứng đầu để trao đổi. Vấn đề được Lâm Bằng giải quyết
nhanh gọn, ông ta vội đi làm thủ tục nhập cảnh cho cả đoàn. Tiếp đấy
từng người phải để người giám định kiểm xem trong người có ẩn chứa mầm
mống virus zombie hay không? Lúc bấy giờ mới chính thức được vào trong,
trở thành người dân của căn cứ A.
" Cô bị nhiễm bệnh rồi !" người canh gác ngăn cản Vân Di lại. Khi mà cô vừa mới bước qua cửa, chiếc đèn cảnh báo được trang bị ở cửa đang không ngừng kêu ầm ĩ. Bên giám định
nhìn Vân Di không chút cảm xúc, mặt lạnh, trực tiếp nói " Yêu cầu cô ra
ngoài, mong cô đừng làm khó chúng tôi ".
Bằng đấy người trong
đoàn đều trợn tròn nhìn Vân Di với ánh mắt không thể nào tin nổi. Tất cả mấy người còn lại đang đợi kiểm tra kia đều sợ hãi, tự động mà tránh xa cô ra. Giống kiểu như đứng thêm với cô giây nào là bị lây virus từ
người Vân Di sang họ luôn được.
Vân Di chép miệng, nhiễm bệnh là cái gì? Lão nương vốn dĩ là zombie đấy! Sợ chưa?
Thấy Vân Di mãi chẳng thèm nhúc nhích, di chuyển hay có thái độ hợp tác gì.
Người canh gác ở gần đấy không đủ kiên nhẫn, chĩa thẳng súng vào đầu cô, quát " Còn không mau cút đi. Muốn tao bắn nát sọ mày ra không ?".
Tần Mặc mày cau chặt lại, mặt tối sầm xuống. Anh trừng mắt nhìn chằm chằm
cánh tay đang dí súng vào đầu Vân Di. Chưa đầy nửa giây sau, cánh tay
cầm súng của tên canh gác đã rời khỏi thân thể, nằm ngoan ngoãn dưới
đất. Máu cứ thế bắn ra tung tóe khắp nơi. Thậm chí một số ít còn bắn lên cả mặt khuôn mặt lạnh nhạt mà không kém phần tuấn tú của Tần Mặc, làm
gương mặt anh đặc biệt trông càng đáng sợ.
" Á á á... !" tên canh gác hét lên đau đớn, quỳ gục luôn tại chỗ. Cánh tay còn lại như muốn
bịt kín để máu không chảy ra, tinh thần vô cùng hoảng loạn. Chẳng hiểu
vì lí do gì mà mình bị mất cánh tay.
Tất cả người ở đấy còn chưa
định hình được chuyện gì, một lúc sau nhìn thấy cảnh này đều bị dọa cho
xanh mặt. Rất nhanh có những có những đầu ngọn súng chĩa vào Vân Di và
Tần Mặc, cảnh giác cao độ. Vài người đám Lâm Bằng chưa được kiểm định
chạy thật nhanh ra đằng sau nhóm bảo hộ, nhìn Tần Mặc và Vân Di như hai
tên thù địch, coi như chưa từng có một chút quan hệ nào.
Vân Di
tặc lưỡi, lắc đầu ngao ngán. Tần Mặc đại nhân à! Tôi cũng có thể tự tay
cắt đứt tay tên đấy mà, đâu cần anh can thiệp làm gì. Đấy! Nhìn xem,
người ta sợ anh rồi kìa.
Tiểu Hắc lấy tay che mặt "..." kí chủ! Sao cô có thể nói mấy lời ghê rợ đấy với vẻ mặt tỉnh bơ vậy cơ chứ.
" Muốn chết hả ?" nhóm trưởng đứng đầu quân canh gác ở đấy, đã sớm được
lính mình báo cáo cho sự việc của Tần Mặc, thoắt cái đã xuất hiện. Gã to con ấy gầm lên từ đằng xa, trông có vẻ hung tợn lắm.
Tần Mặc khó chịu, xoay cái khớp cổ cho đỡ mỏi. Hừ! Mấy đám này phiền chết đi được!
Giết hết cho đỡ điếc tai. Xong lát vào có thể chọn được mấy người có gen tử tế. Ừ hử! Hay đấy, quyết định như thế đi.
Cái suy nghĩ đấy
vừa lóe lên trong đầu Tần Mặc, con ngươi không tự chủ mà sáng lên, khóe miệng cong cong. Gương mặt bừng sáng đến quỷ dị. Lũ ngu ngốc~ Đợi ta.
Vân Di "..." anh Tần! Ít nhiều gì thì anh cũng nên biết thu thích thú đáng sợ trên người anh lại chứ. Lão nương đứng cạnh anh mà không khỏi rùng
mình này. Chậc, chậc~