Vân Di chớp mắt nhìn vẻ mặt đang trầm xuống của Tần Mặc, vẫn giữ nét
cười, giọng nói như nửa đùa nửa thật " Tần Mặc, sao sắc mặc anh lại xấu
như thế? Lẽ nào tôi nói gì phật lòng anh. Ấy chết, nếu đúng là như thế
thì thật không hay rồi. Quý ngài nói đi, ngày cần gì ở tôi ? Tôi sẽ dốc
lòng phục vụ ".
Tần Mặc khó chịu, trên trán không tự chủ mà nhăn
lại, anh lấy nút điều khiến từ trong túi áo ra, ấn vào nút đỏ ở chính
giữa. Chỉ mấy giây sau, lập tức cái lồng sát tự động mở. Tần Mặc rất
nhanh đã đến trước mặt Vân Di. Anh mỉn cười ánh lên vẻ trìu mến ngọt
ngào, vươn tay ra, nâng cằm cô lên, kéo sát gương mặt Vân Di gần với mặt mình, hai gương mặt cứ thế nhìn chằm chằm đối diện với nhau. Thấy cô có ý phản kháng, tránh ánh mắt không muốn nhìn anh, Tần Mặc siết chặt tay
bóp cằm Vân Di, khiến cô khẽ kêu một tiếng nho nhỏ. Anh ép mặt Vân Di
đối mặt mình, mắt đối mắt, quyết không cho cô đường lui. Lời nói mang
tia hàm ý đe dọa, không hề hợp với gương mặt ôn nhu, dịu dàng kia.
" Vân Di, do dạo này tôi nới lỏng cho cô. Cô nghĩ rằng mình bắt đầu có
quyền, rằng mọi thứ xung quanh đều xoay chuyển theo cô đúng không ?".
" Ha ha! Con mắt nào của anh nghĩ như thế ? Chẳng phải từ trước đến giờ
tôi vẫn luôn nghe theo sự sắp đặt của anh đấy thôi! Một người như tôi
thì lấy cái gì mà được hưởng quyền lợi từ anh Tần " Vân Di nhún vai, coi đó là một điều hiển nhiên, cô vẫn rất ngoan ngoãn mà. Không phải sao?
Tần Mặc thấy dáng nhởn nhơ của Vân Di, cùng với câu " anh Tần " xa cách.
Anh chỉ hừ lạnh, thả tay đang giữ cằm cô ra, bước chân chầm chậm ra khỏi lồng sắt rồi dừng lại. Tần Mặc không quay người lại, anh không muốn
thấy biểu cảm đầy chán ghét hiện lên trên gương mặt của cô, chỉ lạnh
lùng hỏi.
" Tại sao lần đấy cô lại cứu tôi ? Không phải cô là người luôn muốn tôi chết nhất sao ?".
Lần nào? Giúp anh ta thoát khỏi lũ zombie ở siêu thị á!
Vân Di dựa người vào thành sắt, đôi mắt lim dim buồn ngủ, trả lời có phần
hơi mệt mỏi" Cứu người mà cũng cần có nguyên do ? Tôi đâu có rảnh hơi mà phải nghĩ được mấy chuyện lặt vặt ".
" Tiểu thư chỉ biết ăn sung mặc sướng như cô, từ lúc nào lại có ý nghĩ cao cả, đầy tính nhân văn
như thế ? Cô Vân " Tần Mặc học nguyên lại cái cách xưng hô xa lạ của Vân Di dành cho anh. Tần Mặc phì cười mà đầy giễu cợt. Ý mỉa mai lời cô nói vừa rồi có thể thấy rõ trên mặt chữ.
Tôi cao cả, nhân văn là từ
khi bắt đầu công lược anh đấy, nam chính đại nhân ạ! Nói thật nếu không
phải vì phải ưu tiên lấy hảo cảm từ anh, tôi nhất định đã cho anh ra bã
từ tám đời rồi nam chính thân yêu ạ!
" Nếu anh nghĩ như vậy thì
chính là như vậy. Tôi nói gì thì cũng đâu thể xoay chuyển được định kiến của anh dành cho tôi đâu. Thế anh hỏi tôi làm cái quái gì ?" lão nương
buồn ngủ rồi, mệt mỏi với nhà anh quá! Xùy xùy, mau biến đi để bà đây
còn ngủ.
Tần Mặc xì một tiếng không vừa lòng với câu trả lời của
Vân Di, lãnh đạm rời đi, trước khi mất hút, còn bồi thêm một câu " Lần
sau cô đừng làm mấy chuyện thừa thãi. Vân Di, đừng nghĩ như thế sẽ làm
tôi cảm động, tôi chẳng muốn mang ân huệ từ một kẻ như cô. Nếu không có
cô ở đấy, tôi cũng tự lo liệu được "...
Vân Di chép miệng, nam
chính dạo này nói nhiều thật đấy. Anh ta việc gì phải giải thích dài
dòng với cô như vậy? Xem ra, tâm Tần Mặc cũng đã bắt đầu rục rịch biến
chuyển rồi nhỉ?