“Bạch Nhâm Tịnh, quốc tịch Bạch quốc, phạm vào
tội danh sỉ nhục nhân quyền con người, tổng cộng 75 nạn nhân là các quan chức, chiến sĩ của Hắc quốc!” Viện kiểm sát đọc to bản tuyên án với
Bạch Nhâm Tịnh và Mẫu Đơn đang đứng trước vành móng ngựa. “Tạ Mẫu Đơn,
quốc tịch không rõ, nhân khẩu Hắc Long Thành, phạm tội đồng lõa khủng
bố!”
“Hức… ác
quỷ máu lạnh… kẻ sát nhân… Trả lại con trai cho ta!!!” Một người phụ nữ
ôm di ảnh mà gào khóc, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt nhăn nheo.
“Xử tử hắn! Đem hắn chịu thụ hình ngũ mã phanh thây! Ác quỷ từ Bạch quốc!”
Một người đàn ông trên tay cũng là di ảnh của một cô gái tuổi đời con
rất trẻ, khóe mắt ươn ướt mà kháng nghị tới tòa án.
Chưa bao giờ lại có một thảm kịch đau thương tới như vậy, rất nhiều người
chết đi thậm chí còn thiếu đi rất nhiều bộ phận trên cơ thể, ruột gan
tay chân của từng đoàn người trộn lẫn vào nhau, những người nghiệm thi
đều ói lên ói xuống, lần đầu tiên trong đời công tác của bọn họ lại ghê
tởm tới nhường này. Thậm chí đã 12 người nghiệm thi nộp đơn xin từ chức
sau vụ khám nghiệm thảm sát của Bạch Nhâm Tịnh.
“Im lặng!” Quan tòa gõ gõ búa, đề nghị những người phía dưới im lặng giữ trật tự.
“Bị cáo Bạch Nhâm Tịnh. Chúng ta chưa bao giờ áp đặt cường giả phải đối xử
nhân ái với kẻ yếu, thế nhưng cách ngươi thảm sát 75 người bên trong tòa tạm giam đã hoàn toàn không có tính người, vi phạm công ước về nhân
quyền của Hắc quốc - điều thứ 104, con người có tôn nghiêm bất khả xâm
phạm, và quyền được chết 1 cách toàn thây và trọn vẹn!” Tòa án vô cùng
nghiêm khắc mà nói. “Bị cáo có thể sẽ bị kết tội vi phạm nhân quyền và
thân quyền của con người, ngươi có gì để biện minh hoặc kháng cáo hay
không!? Ngươi có 3 lần bày tỏ lý do và quan điểm cho hành động của bản
thân!”
Mẫu Đơn
bây giờ mới biết, luật pháp ở thế giới này lại ngang trái tới vậy. Quả
nhiên là thế giới quan nơi cường giả ngự trị sẽ khác biệt với thế giới
quan của 1 xã hội công bằng dân chủ như hiện đại.
Người ở nơi này, kẻ mạnh có quyền giết chết kẻ yếu mà không phải chịu bất cứ
ràng buộc hay quy tắc phán xét gì, kẻ yếu chỉ có thể được pháp luật bảo
đảm về nhân quyền – chết cũng cần phải được đảm bảo về thân thể toàn vẹn không bị sỉ nhục mà thôi.
Cuối cùng, cái tội danh mà lẽ ra ở hiện đại phải bị lôi ra xử bắn trước mặt
toàn thể nhân dân, ở Hắc quốc lại chỉ là vi phạm về nhân quyền và thân
quyền của con người, thật là vi diệu…