Lai Kim thích một người.
Người kia vừa nhìn qua đã biết là một người trẻ tuổi được nhận sự giáo dục tốt, lớn lên trong một gia đình giàu có.
Thủy Ngân đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng của Lai Kim, nhiều lần
trông thấy người trẻ tuổi kia ngồi ở bên trong. Bộ dạng có chút lúng
túng, có vẻ như không quen ăn một bữa sáng đơn giản như thế này. Một
thân Tây phục cực kỳ không hợp với một cửa hàng nhỏ nơi chợ búa chật
chội huyên náo. Đồng thời cũng không giống những tên đàn ông chân tay
thô kệch, mở miệng chỉ biết nói mấy lời tục tĩu. Một bên là một món đồ
sứ tinh xảo, còn một bên là mấy cái chén gốm lớn thô ráp.
Cậu ta cũng không để ý tới người khác, chỉ nhìn vào Lai Kim, sự mê luyến trong mắt hiện lên rõ ràng.
Mỗi khi cậu ta có mặt, Lai Kim cũng không còn giống như trước nữa. Cô
nàng không vén tay áo lên mắng to những tên đàn ông thô tục kia, gặp kẻ
gây chuyện cũng không hùng hổ lôi kìm nung đỏ ra doạ người. Ở trước mặt
người trẻ tuổi kia, cô nàng cực lực duy trì sự đoan trang và thể diện.
Lai Kim sống cùng với Thủy Ngân được mấy năm, nhưng mãi mà vẫn không thể học được phong thái cử chỉ thong dong giống như cô. Vậy mà bây giờ cô
nàng rất tự nhiên mà bắt chước được Thuỷ Ngân, chỉ là vì muốn biểu hiện
tốt hơn một chút ở trước mặt người mà mình thích.
Sống trong một hoàn cảnh cố định đã lâu, gặp phải những thứ quen thuộc
thì không sao, nhưng gặp phải một thứ hoàn toàn khác biệt thì sẽ rất dễ
bị thu hút sự chú ý. Mà một khi chú ý nhiều lên thì tình yêu cứ thế mà
sinh ra.
Có một lần Thuỷ Ngân chợt nghĩ, trong các đứa trẻ mà cô vô tình chứng
kiến quá trình trưởng thành của chúng, ít nhiều mỗi đứa đều từng có
khoảnh khắc thanh xuân nảy mầm, yêu thích một người nào đó. Hiển nhiên,
hiện giờ Lai Kim cũng đang ở thời khắc như vậy.
Nụ cười trên mặt cô nàng xuất hiện nhiều hơn, mở cái hộp đựng tiền lẻ
ra, khẽ cắn môi lấy một ít tiền để đi mua son và trang sức. Quần áo cũng bất giác đổi sang mặc đồ có màu sáng hơn một chút ―― Trước kia mỗi lúc
đi làm Lai Kim đều không để ý đến những cái này. Còn nói rằng hàng ngày
làm việc bận rộn, mặc quần áo cũ cho tiết kiệm, có bị bẩn cũng đỡ thấy
tiếc.
Nhìn tâm trạng của Lai Kim mỗi lúc về nhà, Thủy Ngân có thể đoán ngay ra được người trẻ tuổi kia có đến gặp cô nàng hôm nay hay không. Lai Kim
còn nghĩ rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nói chuyện hết sức cẩn thận
dè chừng, xưa nay chưa từng nhắc tới cậu ta. Tự mình vụng trộm nhớ tới,
lại tự mình âm thầm vui vẻ.
Có lẽ Lai Kim cảm thấy Thủy Ngân sẽ không đồng ý cho mình qua lại với
người trẻ tuổi đó, vừa thấy thật ngọt ngào lại thấy có chút thấp thỏm.
Nhưng thực ra Thuỷ Ngân không có ý định muốn ngăn cản. Nhiều khi cô cũng không đặt mình vào vị trí gia trưởng, mà loại chuyện này cũng không
phải cô ngăn cản thì nó sẽ phát triển theo hướng tốt hơn. Nếu không thì
từ xưa đến nay, vô số những câu chuyện tình yêu bi kịch vì bị gia trưởng cấm đoán từ đâu mà có.
Hai năm gần đây, tình hình chiến sự ở Mai thị không tốt, không khi nào
được yên ổn. Những người trong giới danh nhân phú hộ đều có đối tượng để ủng hộ khác nhau, một nhà sụp xuống, rất nhiều người cảm thấy lo sợ bất an.
Có một nhóm quân đội sẽ sớm rời khỏi Mai thị để tiến về phía nam, không
ít nhà giàu giữ mối quan hệ lợi ích với bọn họ cũng muốn đi theo. Cứ như vậy, Thủy Ngân bỗng phát hiện ra cảm xúc của Lai Kim có chỗ không thích hợp. Cô nàng thường xuyên ngẩn người, tâm sự nặng nề. Có một hôm còn
lặng lẽ ra khỏi nhà vào ban đêm, một lúc lâu sau mới trở về.
Thủy Ngân ở trong phòng lẳng lặng nghe, lại lặng lẽ thở dài một cái.
Cô đánh một cái vòng tay bằng vàng ở trong cửa hàng, là cái vòng tay nhỏ trăm tuổi bình an có kiểu dáng rất kinh điển, bình thường hay đeo cho
trẻ con để tăng thêm may mắn. Sư phụ của cửa hàng bạc dựa theo yêu cầu
của Thủy Ngân, trên vòng có khắc hoa văn hình đoá hoa lựu.
"Lý chưởng quầy, đây là mua cho trẻ con trong nhà sao?" Sư phụ nói chuyện phiếm với Thuỷ Ngân mấy câu.
Hiện giờ Thủy Ngân đã là chưởng quầy của cửa hàng bạc, nghe vậy chỉ cười cười thuận miệng đáp: "Phải, đứa nhỏ sắp đi rồi, cho nó một cái làm kỷ
niệm."
Sư phụ ước lượng độ nặng của cái vòng, giơ ngón tay cái lên với cô, "Lý chưởng quầy thật là hào phóng."
Một hôm chạng vạng tối, Lai Kim làm một bàn thức ăn ngon ở nhà đợi cô về.
"Mấy năm nay tôi được sư phụ quan tâm chăm sóc rất nhiều. Tôi thực sự đã coi sư phụ như mẹ ruột của mình."
Thủy Ngân không lên tiếng.
"Tôi ... Tôi đã thích một người, anh ấy cũng rất thích tôi, tôi muốn gả
cho anh ấy. Sư phụ đã nói, muốn làm gì thì cứ làm thôi, cho nên, tôi
quyết định sẽ rời đi với anh ấy, thật xin lỗi..."
Cuối cùng, Thủy Ngân chỉ lắc đầu, "Nhóc nói xin lỗi với tôi làm gì,
người nào cũng cần phải chịu trách nhiệm cho chính cuộc sống của mình.
Cho dù tôi có là cha mẹ ruột của nhóc đi chăng nữa thì cũng không thể
nào đưa ra quyết định thay nhóc được."
Thuỷ Ngân không nặng lời, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng Lai Kim
lại lập tức bật khóc, nức nở ôm cái rương bảo bối đựng tiền của mình ra, đẩy toàn bộ đến trước mặt cô, "Đây là số tiền tôi để dành cho sư phụ
dưỡng lão."
Đây thực sự là lần đầu tiên cô bé mê tiền này hào phóng như vậy, Thủy
Ngân cũng không từ chối, còn lấy cái vòng tay vàng đã chuẩn bị sẵn ra
đưa cho cô nàng, nói: "Tôi đã không từ chối, nhóc cũng đừng cự tuyệt,
đeo lên đi."
Được gọi bằng cái tên Lai Kim nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu
tiên cô nàng được đeo lên người một món trang sức được làm bằng vàng.
Không biết sờ lên cái vòng tay vàng bất ngờ có được là có cảm giác gì,
chỉ chớp mắt một cái nước mắt Lai Kim rơi như mưa. Một cô gái bình
thường vui vẻ mạnh mẽ lúc này này lại nghẹn ngào nói không nên lời.
Đến khi trời sáng, cánh cổng kẽo kẹt vang lên một tiếng, Lai Kim lặng lẽ rời đi.
Cô nàng thích người trẻ tuổi kia, họ Vương, là cháu trai bên nhà ngoại
của phu nhân một vị tướng quân làm trong nhóm quân đội rời khỏi Mai thị. Nhà bọn họ cũng