"Bệnh của tôi khỏi rồi, không uống thuốc nữa có được không?" Lai Kim trừng mắt nhìn bát thuốc.
Cô nhóc vừa sợ đắng lại vừa xót tiền mua thuốc, chỉ sợ sau này Thuỷ Ngân tính số tiền mua thuốc đó lên đầu mình, bắt mình phải trả. Cô nhóc làm
sao mà trả nổi.
Thủy Ngân nhìn qua là biết cái suy nghĩ nhỏ mọn ấy, nghe vậy chỉ nói:
"Tiền thuốc không cần nhóc trả, xem như tôi trợ cấp. Nhóc nghĩ kỹ xem,
cơ hội như vậy chỉ có một lần, uống nhiều thêm mấy thang thuốc là nhóc
kiếm lời rồi."
Lai Kim nghĩ nghĩ, đúng ha! Thuốc miễn phí, ngu sao mà không uống, uống
càng nhiều chẳng phải là kiếm càng nhiều hay sao! Thế là cô nhóc khấp
khởi mừng thầm bưng chén thuốc lên, cũng không thấy đắng nữa mà giống
như đang uống nước ngọt vậy.
Thủy Ngân: Cái trí thông minh này, thật không hổ là con gái ruột của Lý Lam Chi.
Khi bệnh khá hơn, Lai Kim lại nổi lên tính hiếu kỳ, chạy theo cô hỏi:
"Nhưng mà, chú không quen biết gì tôi, tại sao lại đặc biệt tới cứu tôi
chứ?"
Hôm nay là lần đầu tiên Thủy Ngân về nhà mà có cơm canh nóng hổi chờ
sẵn, cô không có biểu lộ gì, ngồi ở trước bàn uống bát canh nóng, làm ấm ấm tay, rồi mới nhàn nhạt trả lời: "Từ trước tới giờ tôi làm việc tuỳ
tâm, chỉ làm những chuyện mình muốn làm, không cần biết nguyên nhân hậu
quả."
Lai Kim thè lưỡi, cố ý nói: "Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài mua thức ăn,
nghe một vài người buôn chuyện với nhau, nói rằng chú cứu loại người như tôi trở về thì chú cũng không phải là một người đứng đắn . . . Ầy, chú
không thấy tức giận sao?"
Thủy Ngân nghe ra được ý thăm dò trong lời nói của Lai Kim. Cô nhóc muốn thử xem liệu Thuỷ Ngân có tức giận vì mấy lời đồn đại nhảm nhí đó mà
quăng mình đi không.
Tuổi không lớn lắm nhưng suy nghĩ lại không nhỏ.
"Người khác nghĩ như thế nào không ảnh hưởng gì đến quyết định của tôi.
Chuyện mà tôi muốn làm thì không một ai có thể ngăn cản được, còn chuyện mà tôi đã không muốn thì bất kỳ người nào cũng không thể ép buộc tôi
làm."
Lai Kim sững sờ trong chốc lát, sau đó đột nhiên thở một tiếng thật dài, "Ài, tôi cũng rất muốn được như thế. Nếu như tôi có rất rất nhiều tiền, thì khẳng định cũng có thể giữ eo thẳng tắp như chú vậy!"
Thủy Ngân biết rõ, sở dĩ cô gái ở trong kịch bản gốc tham lam kiếm tiền
mãi không thấy đủ này yêu tiền như thế, là bởi vì tuổi thơ khốn khó của
cô nàng. Người chưa từng trải qua những ngày nghèo khổ sẽ không hiểu
được chấp niệm của người nghèo đối với tiền bạc. Thay vì nói cô nhóc cầu xin tiền tài, thì đúng hơn là đang tìm kiếm sự tôn nghiêm và yên ổn
trong cuộc sống này.
Với hoàn cảnh mà Lai Kim được sinh ra và lớn lên, cô bé thực sự rất muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, muốn trở thành người có thể
khiến cho người khác tôn trọng.
Nếu xét về điểm này thì Thủy Ngân thấy cô nhóc và mình cũng có chỗ tương tự.
"Thích tiền không có gì sai cả, nhắc đến cái chữ tiền này tuy rằng có
vài người sẽ cảm thấy nó dung tục, nhưng trên thực tế quả thực nó là một thứ không thể thiếu. Nó có thể giúp người ta thoát khỏi khó khăn trước
mắt, không thì chí ít cũng có thể giúp người ta được sống như một con
người." Thủy Ngân nói.
Nghe thấy cô nói như vậy, Lai Kim vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn
cô, "Tôi còn tưởng những người giống như chú thường không tiện nói đến
tiền cơ đấy!"
Thủy Ngân: "Có gì mà không tiện nói, nếu tôi không có tiền thì sao tôi
có thể ngồi ở chỗ này uống canh nóng, ăn cơm tối, mặc áo bông ấm, sử
dụng than củi chứ. Còn để mà đói chết hay lạnh chết thì còn hơi sức đâu
mà ngồi bàn luận xem có tiện nhắc đến tiền hay không."
Lai Kim cười híp mắt lại, "Phải nha, thì ra chúng ta giống nhau như vậy!"
Thủy Ngân: "Chỉ có điều, sau khi thoả mãn được nhu cầu trong cuộc sống
thì nhiều tiền hơn cũng chỉ là gia tăng số lượng mà thôi. Những người
không cần lo lắng đến việc ăn uống sẽ bắt đầu muốn chạy theo các thứ
khác, kiểu như danh tiếng hay là lý tưởng. Nhóc có muốn hay không?"
Lai Kim thành thật trả lời: "Tôi không biết nữa, hiện tại tôi chỉ muốn
có rất nhiều tiền thôi, không nghĩ được những cái khác. Chi bằng chờ tới lúc tôi có rất nhiều tiền rồi, chúng ta lại nói đến vấn đề này nhé?"
Thủy Ngân chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm, nghe vậy cũng không có ý kiến
gì. Lai Kim cười hì hì nói: "Đã như vậy, chú dạy tôi làm sao để kiếm
được tiền đi. Đến lúc tôi kiếm được tiền thì sẽ biết được đáp án mà!"
Thủy Ngân ừ một tiếng, "Được."
Lai Kim: "Hả?" Mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, làm sao lại đồng ý luôn rồi?
"Chú nói thật chứ? !" Lai Kim đột nhiên nhảy dựng lên hỏi.
Thủy Ngân: "Nhóc giúp tôi làm việc, tôi sẽ tính tiền công cho nhóc."
Lai Kim: "Hí hí hí, đại gia đúng là người tốt mà, nào nào nào, ngài ăn miếng thịt này đi, thơm lắm ấy!"
Thủy Ngân lấy đũa chặn lại hành động nịnh nọt của cô nàng, "Nhưng mà,
nhóc phải làm cho tôi cảm thấy hài lòng mới được. Ví dụ như việc nấu cơm này, nhóc làm thức ăn mùi vị không được tốt cho lắm, tôi không hài
lòng."
Lai Kim: "Trước giờ vẫn là nấu như thế ăn mà, sao lại . . ."
Thủy Ngân: "Nếu nhóc có thể làm ra thức ăn khiến cho tôi hài lòng thì cái này sẽ thuộc về nhóc."
Cô móc một viên bạc nhỏ từ túi trong tay áo ra đặt lên bàn, giá trị của
chỗ bạc này tuyệt đối không ít. Ít nhất là Lai Kim chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy, hai mắt lập tức toả sáng, "Nói lời giữ lời, chú
không thể đổi ý được đâu đấy!"
Từ đó về sau, Lai Kim có việc để làm. Hàng ngày, thời gian cô bé tiêu
phí ở chợ thức ăn càng thêm nhiều, mua đồ gì cũng phải so sánh của ba
nhà, nhất định phải chọn được chỗ tốt nhất. Sau đó những lúc mua đồ sẽ
tán gẫu với người ta,