Thủy Ngân nhận được chiếc váy mà La tiên sinh kêu người đưa tới, giá của chiếc váy này có lẽ Vân Bình làm việc quần quật ba năm cũng không mua
nổi.
"Cái váy này ... là con tự mua sao? Chất vải nhìn đã là biết quý giá,
tốn không ít tiền đâu nhỉ?" Vân Bình không biết chuyện cô đã liên lạc
với La tiên sinh, thấy con gái cầm một cái váy như vậy về nhà, không
nhịn được bắt đầu lải nhải, "Đứa nhỏ này, cho dù bây giờ đi dạy gia sư
kiếm được tiền cũng không thể vung tay quá trán như thế được. Tiết kiệm
lại về sau dùng cho việc học tập có phải tốt hơn không, dùng để mua một
cái váy thật sự quá lãng phí."
Vân Bình đau lòng vuốt ve cái váy trắng kia một chút, "Cái này có thể trả hàng lại hay không?"
Thủy Ngân mỉm cười: "Không trả lại được đâu, đây là váy mà con sẽ mặc
trong tiết mục biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường. Có một bạn học
của con tên là La Niệm cũng sẽ biểu diễn, bạn ấy cũng mặc chiếc váy có
kiểu dáng giống như vậy đó."
Vân Bình sững sờ, liếc nhìn con gái một cái, lúng ta lúng túng nói:
"Người bạn kia trong nhà rất có tiền, sao chúng ta có thể so bì với
người ta được cơ chứ."
Thủy Ngân chỉ cười mà nhìn, không nói lời nào, vẻ mặt Vân Bình bỗng có
chút khó coi, đột nhiên dụi mắt nói: "Là mẹ không tốt, mẹ không kiếm
được tiền, không có cách nào để cho con có một cuộc sống sung sướng. Mẹ
không phải là một người mẹ tốt."
Thủy Ngân lắc đầu, hết sức chân thành tha thiết nói: "Không phải vậy
đâu, mẹ rất tốt, mẹ đã cho con gái mình có một cuộc sống tốt nhất rồi."
Tráo đổi vị trí của con gái ruột với con gái của nhà giàu, để con gái
của mình hưởng thụ mười mấy năm sinh hoạt vô lo vô nghĩ, cái này cũng
tính mà đúng không.
Vân Bình không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của cô, còn tưởng con gái đang an ủi mình, đỏ vành mắt nói: "Con không trách mẹ là tốt rồi, mẹ
cũng không nhất định bắt con phải trả lại váy. Chỉ là đau lòng con tiêu
tiền hoang phí thôi, lần này thì bỏ qua nhưng lần sau không nên tiêu
tiền bậy bạ như vậy nhé."
Thủy Ngân: "Mẹ yên tâm, sẽ không có lần sau nữa đâu."
Đợi đến lần sau thì không cần biết là con gái thật hay con gái giả, cũng không tới lượt bà quản.
Vân Bình chỉ cảm con gái vẫn ngoan ngoãn nghe lời, hơi an tâm một chút,
hỏi cô: "Vậy ngày kỷ niệm thành lập trường con sẽ biểu diễn tiết mục gì
thế?"
Thủy Ngân: "Đến lúc đó mẹ tới xem thì sẽ biết, nhất định có thể khiến
cho mẹ cảm thấy ngạc nhiên." Đó là một sân khấu do chính cô chọn cơ mà,
là thời điểm tốt nhất để diễn một màn mẹ con nhận nhau nha.
Khoảng thời gian sau đó Thủy Ngân có chút bận rộn, cô không chỉ phải lo
cho việc học tập mà còn phải chú ý giúp đỡ những đứa nhỏ của lớp một
kia, đồng thời cần phải đi lễ đường hỗ trợ sắp xếp bố trí cho lễ kỷ niệm thành lập trường.
"Năng lực tổ chức của bạn học sinh này cũng quá mạnh, chuyện gì vào tay
cũng có thể xử lý thật tốt. Tuổi nhỏ nhưng tương lai thật khó lường."
Các giáo viên có mặt ở lễ đường nhìn Thuỷ Ngân khen không dứt miệng, Hạ
Sở Bình cũng vậy, anh ta nhìn Thủy Ngân cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi cho
khách mời, lại đi xem thiết bị chiếu hình ảnh, trao đổi với bạn học phụ
trách âm nhạc, dáng vẻ nghiêm túc lại chăm chỉ đặc biệt thu hút sự chú
ý.
"Đúng vậy, tại lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm có thể gặp được một
học sinh tốt có năng lực như thế là may mắn của tôi." Hạ Sở Bình nói.
Vào ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, Thủy Ngân mặc chiếc váy màu
trắng kia, búi tóc lên, trang điểm nhẹ nhàng. Học sinh bình thường đi
học đều mặc đồng phục, để mặt mộc; bây giờ ăn mặc đẹp đẽ lên, kể cả
tướng mạo năm phần cũng có thể nâng lên mười phần, huống chi là người có sẵn tướng mạo như Vân Tình Không. Ai nhìn cũng phải thốt lên một tiếng
xinh đẹp.
Các nam sinh của lớp một tiếp xúc với cô đã lâu, rất nhiều người đều
không coi vị lớp trưởng như thần này là nữ sinh. Ngày hôm nay đột nhiên
nhìn thấy bộ dạng khác biệt hoàn toàn so với bình thường của cô, người
nào người nấy đều thi nhau đỏ mặt. Các nữ sinh thì không có vấn đề gì
nhiều, đứng vây xung quanh khen cô thật đẹp. Nữ sinh ngồi cùng bàn thì
hai mắt phát sáng ôm chặt lấy tay cô không chịu buông tay.
Tưởng Mộng vẫn giống như trước đây thẳng thắn nói, "Mặc như vậy trông
giống một đoá hoa bách hợp, đặc biệt thanh thuần yếu đuối, không quá phù hợp với bản chất thật sự của lớp trưởng."
Thủy Ngân bị cô nàng chọc cười, "Đúng rồi, cậu nói không sai, nhưng đó chính là hiệu quả mà mình muốn có ngày hôm nay."
Tưởng Mộng: "Mình vừa mới nhìn thấy La Niệm, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, cả người trông giống một bông hoa hồng nở rộ. Hình tượng của hai
người các cậu chính là hồng bạch hồng nhung đối lập, nói thật là, trông
đặc biệt tục."
Thủy Ngân gật đầu tán thành, "Đúng là rất tục, nhưng khuôn sáo cũ chứng
tỏ là đã được sử dụng nhiều lần, mà được dùng nhiều lần chứng tỏ có rất
nhiều người thích, đây là khẩu vị mà đại chúng lựa chọn." Trò hay chính
là phải tục tằn mới có sự kịch tính và thưởng thức.
"Tiết mục ngâm thơ mọi người đã chuẩn bị xong hết cả chưa? Hôm qua diễn
tập không tệ đâu, hôm nay đừng căng thẳng quá nhé." Thủy Ngân theo
thường lệ gánh vác trách nhiệm của lớp trưởng, lần lượt hỏi đến công
việc chuẩn bị của từng người.
"Tất cả đều tốt, cậu cứ lo cho chính mình là được. Tiết mục của cậu còn
xếp trước cả lớp ấy, lúc này đừng lo lắng cho bọn mình nữa." Tưởng Mộng
đẩy cô đi, còn dặn thêm một câu, "Cậu cũng vậy nhé, đừng quá căng
thẳng."
Thủy Ngân: Buổi lễ biểu diễn nhỏ này thực sự không có gì để phải căng thẳng cả.
Cô đi ra khỏi hậu trường, từ xa đã nhìn thấy La tiên sinh. Vị quý nhân