Tiết cuối cùng buổi sáng thứ năm là tiết thể dục, giáo viên số học đã
dạy ba tiết liên tiếp rồi, đến tiết cuối cùng, thầy nhìn tấm bảng mình
mới viết được một nửa rồi nói: "Bài này còn chưa giải xong, tiết cuối để thầy nói với giáo viên thể dục nhường cho chúng ta học toán."
Cả lớp ai nấy đều phát ra tiếng thở dài ai oán. Giáo viên số học giả bộ
như không nghe thấy, quay lưng lại lật giáo án chuẩn bị tiếp tục giảng
bài.
Ủy viên môn thể dục ở đằng sau dùng tay ra hiệu cho Thuỷ Ngân, lộ ra ánh mắt chờ mong, còn chắp tay vái cô hai cái. Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh
cũng khẩn cầu giật giật ống tay áo của cô. Thủy Ngân nhìn ánh mắt lập
loè của các bạn xung quanh, bình tĩnh giơ tay lên nói: "Thầy ơi, tiết
thể dục này chúng em sẽ được dạy chơi tennis. Bài kiểm tra cuối kỳ môn
thể dục là thi cái này, chúng em cần phải luyện tập ạ."
Giáo viên số học dạy lớp một là người nghiêm khắc, các bạn đều có chút e dè sợ hãi, cũng chỉ có mỗi học sinh được thầy yêu quý nhất là lớp
trưởng mới có thể giành được khuôn mặt thoáng tươi cười của ông.
Thấy người lên tiếng là lớp trưởng, quả nhiên thầy không tức giận gì,
trái lại nhìn quanh một lượt thấy vô số ánh mắt mang theo tia sáng hy
vọng, hiếm khi muốn đùa một chút, "Muốn học thể dục lắm hả?"
"Muốn ạ ~" Cả lớp trăm miệng một lời.
Giáo viên số học: "Thôi được rồi, vốn dĩ tôi muốn giảng bài này thật kỹ
càng, đã vậy thì để lớp trưởng đi lên đây. Nếu bạn ấy có thể giảng nốt
phần còn lại thì tôi sẽ để cho các em đi học tiết thể dục."
Kỳ thực ông chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dù sao bài này cũng khó thật,
học sinh không dễ gì mà giải được. Ông chỉ định để lớp trưởng lên nói
qua cách giải của bản thân một chút, sau đó sẽ thả đám học sinh này đi
chơi. Nhưng không ngờ vị lớp trưởng điềm đạm kia bước lên bục giảng tiếp nhận nhiệm vụ của ông lại không hề luống cuống, cô nhìn các bạn học
phía dưới cười một tiếng: "Vì để có thể học tiết thể dục, mọi người hãy
chú ý lắng nghe mình giảng khoảng mười phút nhé." Sau đó nhận lấy phấn
từ trong tay ông tiếp tục viết bảng, vừa viết vừa giải thích rõ ràng.
Tới khi chuông báo hết giờ vang lên, một đám trẻ con hoan hô ùa chạy ra
sân thể dục, trong khi đó giáo viên số học vẫn còn đang đứng nhìn nội
dung được viết trên bảng, chậc chậc mấy tiếng, tiện tay kéo giáo viên số học của lớp bên cạnh tình cờ đi ngang qua đứng lại xem cùng. Vừa khoe
khoang vừa cảm thán: "Vân Tình Không của lớp tôi đúng là một tiểu thiên
tài, cậu xem cách giải bài mạch lạc rõ ràng này đi, có giỏi hay không?"
Thủy Ngân đi theo những bạn khác ra tới sân thể dục, nhìn bọn họ đắm
chìm trong vui sướng. Niềm vui đó không hoàn toàn là vì có thể được học
tiết thể dục, mà là vì bọn họ có thể thay đổi được quyết định của giáo
viên, tự dưng dâng lên một loại cảm giác hưng phấn vì thắng lợi.
Thủy Ngân vừa rồi lập được công lớn, được các bạn vây xung quanh cười
cười nói nói, đành phải dẫn theo bọn họ đi nhận vợt và bóng tennis dùng
cho tiết học này.
Các cô đi xuyên qua sân thể dục, trông thấy học sinh của lớp chín cũng
đang học thể dục trên sân. Giáo viên thể dục dạy đồng thời cả hai lớp,
hôm nay dạy tennis cũng hướng dẫn chung. Bởi vì lớp một ra tương đối
muộn nên thầy giáo hướng dẫn cho các học sinh của lớp chín trước.
Đợi đến khi dạy kiến thức cơ bản cho cả hai lớp xong thì để cho bọn họ
tự luyện tập với nhau, còn giáo viên thể dục thì ngồi dưới tán cây buôn
chuyện với người khác. Không có thầy giáo trông coi, các học sinh còn
thấy vui hơn nhiều, đánh tennis cực kỳ tuỳ hứng, có người còn đánh
tennis không khác gì đánh cầu lông.
Vì không có đủ vợt cho tất cả mọi người cho nên Thủy Ngân và một số bạn học ở bên cạnh hoạt động tự do.
"Buồn cười chết mất, mấy người đánh đấm cái nỗi gì chứ." Đám học sinh
lớp chín do La Niệm cầm đầu lững thững đi tới, cô ta đá bay một quả
tennis lăn đến chân mình, mở miệng nói với mấy nữ sinh của lớp một: "Có
biết đánh tennis hay không, đọc sách nhiều quá lú hết cả đầu rồi à?"
Nữ sinh chuẩn bị chạy đi nhặt bóng xấu hổ đỏ bừng mặt, "Thầy giáo mới
dạy được một chút, không biết đánh cũng là chuyện bình thường. Cậu mắng
chửi người khác là có ý gì, cố tình đến gây sự đấy hả?"
La Niệm và mấy nam sinh bên cạnh nhìn nhau cười ha hả, "Ai da, tôi chủ
động tới đây tìm các bạn học sinh giỏi chơi đùa một tí thôi mà. Sao thế? Mấy người có ai biết đánh tennis hay không, qua đây đấu một trận đi."
Nữ sinh của lớp một không ai nhúc nhích, đưa mắt nhìn nhau không biết
phải làm thế nào. Đám người La Niệm lại cười quái đản: "Không dám sao?
Ối chộ ôi, một đám mọt sách thì sao mà biết đánh tennis chứ."
"Sợ mất mặt có đúng không, nhỡ chẳng may bị bọn tôi đánh cho ngã rạp ra
đất không đứng dậy nổi thì kiểu gì chả đi mách thầy giáo."
"Làm sao mày biết chúng nó sẽ đi mách thầy giáo, biết đâu lại về khóc với mẹ thì sao ~ "
Một đám người cười hố hố với nhau, bạn học Tưởng Mộng của lớp một không
thể nhịn được nữa, nghiêm mặt đứng ra. Cô nàng ở trong lớp một luôn vững vàng đứng trong top 5, gia cảnh không tệ, là một cô công chúa nhỏ rất
kiêu ngạo.
"Tôi sẽ đấu với mấy người."
Thời điểm Thủy Ngân phát hiện ra tình hình phía bên này không ổn, vừa đi qua đã thấy Tưởng Mộng tức giận nắm lấy cái vợt đứng ra. Mà phía đối
diện là La Niệm lơ đãng nhìn Thủy Ngân một chút mới thuận miệng đồng ý,
"Được, tới đi."
Học sinh của hai lớp cứ như vậy bắt đầu cuộc tranh tài, chia làm hai phe rõ rệt đứng hai bên. Thủy Ngân đứng bên trái, đa phần các bạn học của
lớp một đứng vây quanh cô. Có người nhỏ giọng kể cho cô nghe chuyện học
sinh của lớp chín vừa rồi chạy qua khiêu khích.
"Rõ ràng là bọn họ cố ý, còn có con nhỏ La Niệm kia nữa. Chúng ta có
chọc gì tới nó đâu, đúng là đáng ghét. Khẳng định là ghen tỵ thành tích
tốt của lớp chúng ta."
"Ầy, không biết là Tưởng Mộng có thắng được hay không, nếu thua thì chúng ta mất mặt lắm ấy."
Tưởng Mộng bày ra tư thế rất nghiêm túc, còn La Niệm thì nhăn nhăn nhở
nhở, hoàn toàn không để đối thủ của mình vào mắt. Tới lúc trận đấu diễn
ra, Thủy Ngân biết chắc Tưởng Mộng sẽ thua. Có vẻ như Tưởng Mộng đã từng học tennis trước đó rồi, nhưng chơi cực kỳ nghiệp dư; mà La Niệm đánh
thực sự không tệ. So với đại bộ phận học sinh cấp ba ít khi tiếp xúc với tennis thì cũng có thể coi cô ta là hàng đầu rồi, cũng khó trách cô
nàng phách lối như vậy.
La Niệm dễ dàng đem Tưởng Mộng ra làm trò đùa ―― cô ta chỉ đứng im một
chỗ, nhưng lại khiến cho Tưởng Mộng ở đối diện chạy tới chạy lui cũng
không tiếp được bóng. Mỗi lần Tưởng Mộng đánh trượt là các học sinh lớp
chín lại hò reo hú hét. Bọn họ suốt ngày bị các thầy cô giáo lấy thành
tích ra so sánh với các lớp khác, hiện tại có thể thắng được đám học
sinh của lớp một này, tát thẳng vào mặt chúng nó một phát, đương nhiên
là vui rồi.
"Mày thua, cút xuống nhanh đi." La Niệm xoay xoay quả bóng, cầm vợt
hướng về phía học sinh của lớp một chỉ một vòng: "Lớp chúng mày còn ai