Ba trăm sáu mươi nghề, phàm là làm ăn buôn bán, trong mỗi mảng kinh
doanh đều có những người dẫn đầu, mà những người dẫn đầu đó tụ tập lại
với nhau sẽ tạo thành thương hội. Năm đầu tiên Triệu Đoan Trạch tiếp
nhận gia nghiệp nhà họ Triệu, cậu không nhận được lời mời gia nhập vào
thương hội. Đợi sang năm thứ hai, khi cậu hoàn toàn nắm giữ được việc
làm ăn của gia đình thì thương hội mới gửi thiệp tới, mời cậu đi tụ họp
một chút.
Thương hội không phải là nơi mà một thương nhân bình thường có thể đến,
bên trong người lớn tuổi nhất đã hơn bảy mươi, còn người trẻ tuổi nhất
chính là Triệu Đoan Trạch. Trừ cậu ra, trong toàn bộ thương hội người ít tuổi nhất cũng phải hơn ba mươi, gần như mọi người đều là trưởng bối
của cậu.
Mấy câu như ‘tuổi trẻ tài cao, hổ phụ không sinh khuyển tử’ các kiểu
được nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần. Biểu hiện của Triệu Đoan Trạch cũng cực kỳ có lễ phép, thái độ nói chuyện với người khác rất có
chừng mực. Đối với việc được khen ngợi liên tục tuy không ra vẻ vênh váo tự đắc, nhưng cũng không tỏ ra nhũn nhặn quá mức.
Nhóm người trong thương hội âm thầm quan sát một thời gian, ai nấy đều
biểu hiện ra sự mong đợi nhất định vào tương lai của cậu vãn bối trẻ
tuổi này.
"Năm nay cháu Triệu cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi nhỉ? Làm sao lại chưa
tính đến việc hôn nhân đại sự?" Ông chủ Hoàng quản lý quán rượu cười tủm tỉm hỏi.
Kỳ thật mấy năm trước Triệu lão gia và Triệu phu nhân đã muốn sắp xếp
hôn sự cho Triệu Đoan Trạch rồi, nhưng lúc đó cậu chỉ nghĩ đến việc rong chơi thôi, không muốn lấy người về nhà để giám sát mình, cho nên một
mực từ chối tất cả. Triệu phu nhân lên kế hoạch cho cậu đi xem mắt,
nhưng cậu thì hay rồi, ra bên ngoài là chạy thẳng đi chơi nguyên một
ngày. Đến tối về nhà, hỏi tình hình ra sao thì cậu lại trưng ra vẻ mặt
chẳng hiểu đang nói cái gì, quên sạch lời mẹ dặn. Lúc ấy Triệu phu nhân
hết sức tức giận, tuyên bố sẽ để cho cậu cứ thế độc thân cả đời.
Lời tuyên bố đó đương nhiên là chỉ thuận mồm nói vậy thôi, về sau Triệu
phu nhân vẫn lựa chọn thêm mấy vị tiểu thư nữa. Nhưng mối nào cũng gặp
tình cảnh tương tự mà nhanh chóng chấm dứt. Triệu lão gia an ủi bà, nói
rằng đàn ông thành gia lập nghiệp không nhất thiết phải quá vội vã, cứ
để cho cậu chơi thêm một thời gian nữa cũng được.
Triệu Đoan Trạch nhớ tới cha mẹ mình, chợt hoảng hốt trong chốc lát
nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, cười nói: "Cháu cũng không
quá gấp, sang năm còn muốn mở rộng công việc làm ăn của gia đình thêm
một chút nữa. Ít nhất cũng phải đạt được thành tựu như khi cha cháu còn
sống, bằng không cháu không có tâm tư nào mà lập gia đình."
"Ầy, nói thế là sai rồi. Lấy được một người vợ hiền đảm đang thì chẳng
phải là những việc trong nhà lại càng cảm thấy yên tâm hơn ư?" Ông chủ
Hoàng nói: "Nhà ta có cô con gái ..."
"Lão Hoàng, ông còn biết xấu hổ hay không? Chàng trai trẻ này tôi đã
chấm trước rồi đấy." Ông chủ Từ buôn bán lương thực từ đâu chạy tới cắt
ngang cuộc nói chuyện của hai người, rồi hiền lành nhìn Triệu Đoan Trạch một chút, "Cháu à, trong nhà của ta cũng có hai cô cháu gái, dáng dấp
đẹp đẽ lại am hiểu tính toán sổ sách."
Triệu Đoan Trạch nghe đến đó, đột nhiên nở nụ cười, nhưng khác hẳn với
nụ cười lễ phép cho có lệ trước kia, cậu nói: "Em gái nhà cháu cũng rất
am hiểu tính toán sổ sách, mọi việc trong nhà đều do em gái xử lý hết."
Trong giọng nói của cậu thoáng ẩn chứa một chút khoe khoang.
"Ồ? Ta cũng từng nghe qua lão Triệu nhắc tới con gái, nghe đâu có thể
viết chữ bằng bút lông rất tốt." Ông chủ Hoàng vừa dứt lời, ông chủ Từ
lại chen ngang thêm một câu, "Lão Hoàng, có khi ông không biết cái này
đâu. Tôi nghe nói bây giờ ông chủ lớn của nhà họ Triệu là cháu trai đây, còn ông chủ thứ hai chính là cô em gái đó đấy, khả năng tính sổ sách
không lường được đâu."
Nói tới chuyện của mình Triệu Đoan Trạch không có hứng thú gì, nhưng nói tới chuyện của em gái nhà mình thì cậu có rất nhiều điều muốn khoe ra,
"Không giấu gì hai vị, từ nhỏ em gái cháu đã thông minh hơn cháu nhiều.
Nhắc tới tính toán sổ sách thì tốc độ của lão chưởng quỹ làm cho nhà
cháu hai mươi mấy năm cũng chưa chắc nhanh bằng con bé. Không những thế
con bé còn nhớ rõ lời lãi của tất cả các cửa hàng trong nhà, chẳng cần
nhìn qua sổ sách. Cho tới bây giờ mấy việc như hạch toán các thứ chưa
bao giờ phạm phải sai lầm ..."
Triệu Đoan Trạch mở miệng ra khen em gái là nói không dứt miệng, ông chủ Hoàng và ông chủ Từ nghe xong thì sững sờ một chút. Vốn dĩ ông chủ
Hoàng định dò hỏi xem Triệu Đoan Trạch có ý muốn làm thông gia hay không nhưng lại bị cậu thổi vào mặt cho một tràng khoe khoang liền buột miệng hỏi: "A, thế cháu gái đã có người gả hay chưa? Trong nhà ta còn mấy đứa cháu trai đó."
Triệu Đoan Trạch nháy mắt thu lại nụ cười thật tâm trên mặt, quay trở lại hình tượng thương nhân làm ăn, quả quyết từ chối ý