Thủy Ngân bảo A Phúc
đi ra ngoài chơi, còn một mình cô ngồi trong phòng, lấy số thuốc lúc
trước mua ra. Thuốc này cần uống chừng hai ba lần mới thấy được hiệu
quả, chia ra mỗi lần uống khoảng chín gam.
Mặc dù sau khi tới
thời đại này biến thành Thẩm Thu Uyển, suốt ngày giả bộ yếu đuối, hơi
một tí là lại uống thuốc, nhưng kỳ thật cô không hề uống đống thuốc kia
một ngụm nào. Nếu đổ đi được liền hất thẳng tay, ai bảo bên người cô chỉ có mỗi con bé nha hoàn A Phúc dễ bị lừa gạt cơ chứ, cô nàng căn bản
không nghĩ đến chuyện quan sát cô uống thuốc.
Trước khi cô lấy mấy viên thuốc kia ra chuẩn bị uống, Hệ thống giữ im lặng được một khoảng thời gian, bây giờ lại hiện hồn.
【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nghiêm trọng cảnh cáo! Nhân vật chủ chốt của nhà họ Chương nhất định phải được sinh ra! 】
Thủy Ngân vân vê viên thuốc nhỏ trên tay ——[ Ai bảo hiện tại nó đang nằm
trong bụng của ta. Ta muốn sinh nó ra thì nó mới được ra, còn nếu đã
không muốn thì không có cơ hội đó đâu. ]
Có lẽ là bởi trong
khoảng thời gian này thấy được hành vi bạo lực ngẫu hứng nếu không vừa ý của Thuỷ Ngân, Hệ thống cũng ý thức được uy hiếp không có tác dụng gì,
đành phải chuyển sang dẫn dắt từng bước. Nó bắt đầu cố gắng khuyên nhủ
Thủy Ngân.
【 Cô cần gì phải phá thai chứ, đứa bé là vô tội. . . 】
[ Mày sai rồi, tự nhiên vô duyên vô cớ bị mày đưa tới đây, ta mới là
người vô tội nhất. Tên hung thủ như mày lấy đâu ra tư cách bàn luận
chuyện ai vô tội với ta. Hơn nữa tử cung nằm trong cơ thể ta, ta muốn
làm thế nào thì làm thế ấy. Nếu mày cảm thấy không vừa lòng thì tự mình
sinh ra đi. ]
Thủy Ngân dứt khoát cắt ngang Hệ thống, đồng thời
âm thầm suy đoán có phải cái Hệ thống ngu ngốc này mấy ngày nay không
nói chuyện là vì chạy đi thăng cấp hay không, so với dáng vẻ nói không
lại hai câu liền bắn ra loạn mã trước kia thì hiện giờ nhìn qua đã nhân
tính hoá hơn rồi. Nói không chừng ở phía sau chính là một người nào đó
hoặc cũng có thể là một đám người —— nếu không phải là con người thì sẽ
không thốt ra được những lời nói kia.
Cô còn tưởng cái Hệ thống
ngu xuẩn này chỉ là loại Hệ thống đề cao nữ đức phong kiến trong nước,
không ngờ nó còn được quốc tế hoá, trình bày cả luật phá thai ở bên Mỹ.
Bởi vậy mới nói, người dân trên toàn thế giới là người một nhà, xấu xa
chính là xấu xa, không phân biệt cá nhân nào cả.
【 Cô cân nhắc
một chút đi, đứa bé này là con của Chương Hoài Viễn và Thẩm Thu Uyển, là hy vọng cuối cùng của nhà họ Chương. Cô hành động như vậy chẳng phải là quá nhẫn tâm hay sao? Cô đang huỷ hoại cả một gia đình đó. 】
Hệ thống nói nhảm từ bài này đến bài khác, quá ư là khó ngửi, làm Thủy Ngân nghe không nhịn được phải che mũi.
[ Hoá ra mày cũng biết đây là con của Chương Hoài Viễn và Thẩm Thu Uyển
chứ không phải là con của Thuỷ Ngân ta hả? Mày đã biết vậy còn có mặt
mũi yêu cầu ta phải sinh dưỡng đứa con của hai người đó? Đã làm người
thay thế miễn phí còn kiêm thêm bảo mẫu miễn phí nữa hay thế nào? Đầu óc mày không dùng được chẳng lẽ đầu óc của ta cũng phải vứt đi theo? ]
[ Còn nữa, cái gì mà niềm hy vọng của nhà họ Chương? Với những việc mà
ngày sau tiểu súc sinh này làm ra, nó không thấy ngại khi được gọi là
niềm hy vọng à? Nếu nó có cống hiến gì cho xã hội thì đã đành, nhưng có
không? Cả một đời nó chỉ là một kẻ ngu ngốc không có tiền đồ. Loại người này trên đời có nhiều lắm, thêm hay bớt nó đi có đáng là bao. ]
[ Tiểu súc sinh này mà được tính là hy vọng của nhà họ Chương thì theo ta thấy tương lai của nhà họ Chương vô vọng rồi. ]
Căn bản Thủy Ngân mềm cứng đều không ăn, Hệ thống bị cô chặn lời không có
biện pháp nào, đành phải vứt bỏ cách thức dẫn dắt này, quay về uy hiếp 【 Cô hãy suy nghĩ cho kỹ càng. Hiện giờ những ngày tốt lành cô đang trải
qua đều nhờ có đứa bé này, nếu phá bỏ nó ngày sau cuộc sống của cô cũng
đâu thể an ổn được! 】
Thủy Ngân thực sự nhịn không được phì cười.
[ Mày nghĩ hiện tại ta đang trải qua những tháng ngày tốt lành ấy à? Nếu
thế thì quả thật yêu cầu của mày quá thấp rồi. Mẹ nó chứ, từ lúc bị mày
lôi tới chỗ này ta chưa từng nghĩ sẽ sống thật yên ổn. Ta muốn khiến cho đám người kia sống không được an lành hơn nhiều ấy chứ. Mày kéo ta tới
đây chẳng lẽ không có chuẩn bị tâm lý từ trước? ]
Vốn dĩ cô không muốn chỉ sống yên ổn, mà là muốn có một cuộc sống sảng khoái vui vẻ.
[ Ta nói cho mày biết, hoặc là mày đàng hoàng đưa ta quay trở về, để Thẩm Thu Uyển nguyên bản tự mình nuôi dưỡng niềm hy vọng của nhà họ Chương;
hoặc là biết điều mà ngậm mồm lại, tránh cho ta cứ thấy mày là lại muốn
mắng, ngu ngốc. ]
Cô mắng chửi Hệ thống thiểu năng xong, trực tiếp ném thuốc vào miệng.
Hệ thống bị kích thích, lập tức tung ra đòn điện giật. Thủy Ngân đã sớm
chuẩn bị dựa vào bên giường, đợi qua trận choáng váng kia thì cười lạnh
trong lòng. [ Mày có bản lĩnh thì giật thêm mấy lần nữa đi, như vậy thì
thuốc cũng chẳng cần uống, cứ để mày giật cho sảy thai là được. Đến lúc
đó đứa bé này không giữ nổi là do mày chứ không phải là ta đâu nhé.]
Nếu như hiện giờ Hệ thống có khuôn mặt, khẳng định sẽ trông giống hệt khuôn mặt tái xanh của lão phu nhân trước đó.
Rốt cuộc Thủy Ngân cũng cảm thấy sảng khoái một chút.
Trong bụng chậm rãi có đau đớn, Thủy Ngân lại thoải mái cười rộ lên. Nếu nói
cuộc đời Thẩm Thu Uyển là một câu chuyện xưa, thì hiển nhiên đứa nhỏ
trong bụng này mới là nhân vật chính của câu chuyện xưa đó. Mà nó đã
không còn thì câu chuyện này sẽ thú vị lắm đây. Liệu có phải nhân sinh
của Thẩm Thu Uyển sẽ mất hết ý nghĩa hay không?
Cô thong thả ngồi đợi trong chốc lát, sau đó mới đứng dậy lấy bức thư lúc trước cất đi
ra. Cái thư này là của Chương Lâm gửi tới, trong đó anh ta miêu tả kỹ
càng quá trình mình bị Thẩm Thu Uyển hãm hại, phủ nhận chuyện hại chết
Đại thiếu gia, đồng thời còn kể xen kẽ những kỷ niệm khi xưa, nói chung
là vô cùng cảm động.
Thủy Ngân cho lá thư vào một phong bì mới,
tiếp đến lại "không cẩn thận" làm rớt trong thư phòng —— nơi đó là chỗ
để sổ sách thư tịch, thỉnh thoảng lão phu nhân sẽ tới đây để nghe các
chưởng quầy báo cáo. Ngày hôm nay trùng hợp diễn ra hoạt động này, cho
nên từ giờ đến chiều nhất định thư sẽ được nhìn thấy.
Lúc trước
lão phu nhân trong cơn tức giận xử lý Chương Lâm, hiện giờ đã trôi qua
một khoảng thời gian, đầu óc tỉnh táo lại, nhất định sẽ sinh ra nghi
ngờ. Đặc biệt là trong hoàn cảnh Thẩm Thu Uyển suốt ngày khiến cho bà ta cảm thấy phiền chán, bà ta lại càng muốn âm thầm móc mói sai lầm của
cô.
Bây giờ để bà ta nhìn thấy phong thư này, chắc chắc sẽ sinh ra không ít chuyện ồn ào.
Kết quả so với sự tưởng tượng của Thủy Ngân còn ầm ĩ hơn nhiều. Lão phu
nhân lập tức cho mời thúc công (*) và hai vị có danh vọng trong dòng tộc qua đây, chính thức mở một cái “tam đường hội thẩm” đích thực.
(*) thúc công: chú của cha chồng
Chương Lâm là con nuôi công khai của nhà họ Chương, người trong dòng tộc đều
biết anh ta. Lúc trước anh ta bị lão phu nhân tống vào tù, không phải là không có ai âm thầm trách móc hành động này. Dù gì tên Chương Lâm kia
cũng rất biết cách giả bộ, lần này tới có một người là Chương Tam gia,
quan hệ với Chương Lâm khá thân thiết, xem như là bạn nhậu. Bởi vậy ông
ta có ý kiến đối với lão phu nhân, cảm thấy bà xử trí Chương Lâm quá
nặng.
Lão phu nhân bị trách móc không ít, trong lòng cũng thấy có chút hối hận. Giờ lại đọc được bức thư kia, nhìn thấy Chương Lâm ra sức thề thốt, còn dùng máu viết hẳn một câu thề, trong lòng bà ta không
tránh khỏi bị dao động.
—— Trong nguyên tác bà ta chính là kiểu
người như vậy. Từ đầu đến cuối, làm Thẩm Thu Uyển bị oan ức một trăm
lần, cũng một trăm lần phát hiện ra chân tướng, nhưng cứ nghe đôi ba câu từ người khác là lại tiếp tục đổ oan cho Thẩm Thu Uyển. Chuyện như thế
cứ lặp đi lặp lại, quả thực khiến cho người khác phải hoài nghi đầu của
bà ta có phải là cái quả lắc không, không ngừng lắc tới lắc lui.
Khoảng thời gian vừa rồi Thẩm Thu Uyển không ít lần làm lão phu nhân tức giận
đến đau đầu, phải nằm trên giường mất mấy ngày. Lúc này oán khí của bà
ta chồng chất, có mồi lửa một cái liền quyết định mời ngay thúc công
trong dòng tộc đến để cùng hỏi chuyện Thẩm Thu Uyển, điều tra rõ “chân
tướng”.
Tuy nói là hỏi chuyện, nhưng thời điểm Thủy Ngân được
quản gia đưa đến đại sảnh, nhìn sắc mặt của lão phu nhân rõ ràng là bà
ta đã quả quyết nhận định cô có tội rồi.
"Quỳ xuống!" Lão phu nhân quát to.
Quản gia lo âu nhìn Thủy Ngân một chút, mở miệng nói: "Lão phu nhân, Đại thiếu phu nhân còn đang mang thai mà."
Lão phu nhân trừng mắt liếc ông một cái, "Chỗ này có phần của ông nói
chuyện à? Quản gia ông càng ngày càng to gan! Hơn nữa cũng chỉ là mang
thai mà thôi, đâu phải sinh ngay bây giờ, có mỗi quỳ cũng quỳ không được nữa chắc? Nhớ khi xưa lúc ta đang mang thai Hoài Viễn, chẳng phải vẫn
luôn tận tâm hầu hạ cha mẹ chồng hay sao? Còn Thẩm Thu Uyển thì hết lần
này đến lần khác đều sinh ra lắm chuyện."
"Thẩm Thu Uyển, cô gây ra sai lầm lớn như thế, còn không mau quỳ xuống trả lời cho ta!"
Thủy Ngân bình tĩnh quỳ xuống, cảm giác đau đớn vì thai bị đẩy ra ngoài
trong bụng càng lúc càng rõ. Trước khi đến đây cô đã uống thuốc xong
rồi, chờ một lúc nữa hẳn là vừa vặn phục vụ cho diễn xuất.
Vẻ mặt cô đúng lúc lộ ra lo âu sợ hãi, "Lão phu nhân, không biết Thu Uyển đã làm sai chuyện gì?"
"Cô còn có mặt mũi mà hỏi câu này!" Lão phu nhân cầm bức thư để bên cạnh
lên, vứt ở trước mặt cô, "Chương Lâm đã nói hết cho ta biết, những gì cô nói lúc trước là vu oan cho nó. Thực chất cô và nó không có bất cứ quan hệ gì cả, mà nó cũng không hãm hại anh cả của nó. Tại sao cô vô duyên
vô cớ đổ tội cho nó hả?"
Vô duyên vô cớ? Tuy rằng đã biết dây
thần kinh suy nghĩ của lão phu nhân có chút khác người, nhưng không ngờ
đầu óc của bà ta cũng kỳ cục như thế, trí nhớ lại càng có vấn đề. Nếu
không phải Chương Lâm ra tay trước, tại sao cô phải vu oan giá hoạ cho
anh ta? Chương Lâm tự tẩy cho bản thân thành một bông hoa sen trắng, lão phu nhân vẫn cứ tin tưởng anh ta gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn đấy
à?
Sự việc lần trước, bởi vì Đại thiếu gia vừa mới qua đời không
lâu, lại có dính líu đến việc thông dâm, lão phu nhân muốn giữ thể diện, không muốn cho người ngoài biết nên mới chỉ để một vài người có mặt.
Tuy nhiên lần này, bà ta không cần để ý đến chuyện đó nữa. Thúc công,
Chương Tam gia và một người khác, ba người đứng ở một bên. Tất cả đều
biết đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên những gì bọn họ biết là phiên bản
do lão phu nhân kể lại.
Nội dung chính là không biết Thẩm Thu
Uyển rắp tâm cái gì mà nói mình cùng Chương Lâm có tư tình, vu oan cho
Chương Lâm bị nhốt ở trong tù.
Lão phu nhân vô cùng đau lòng, "Dù cô có hận nó vu oan cho cô và Bình An đi chăng nữa, nhưng đó chẳng phải là do nó hiểu lầm thôi hay sao? Cô nói ra sự thật không phải là được
rồi, lại còn đổ oan cho nó. Sao cô lại ác độc như vậy hả? Hơn nữa hiện
giờ cô ở đây sống yên lành, nhưng vì những lời nói dối của cô mà ta hiểu lầm nó, khiến cho bây giờ nó phải chết thảm trong chốn lao tù. Ngày sau ta biết ăn nói thế nào với lão gia và ông cố dưới cửu tuyền đây?"
À, hoá ra Chương Lâm đã bỏ mạng ở trong tù rồi hả? Thời đại này khắp nơi
đều loạn lạc, đoán chừng thời gian ở trong tù cũng không dễ chịu gì,
chẳng ngờ người chết lại dễ dàng như thế.
Thủy Ngân coi như hiểu
rõ tại sao trận chiến hôm nay lại phô trương thanh thế như vậy rồi. Đơn
giản thôi, người chết chính là nhất. Lão phu nhân bình thường cầu thần
khấn phật, gặp phải chuyện này trong lòng sinh ra sợ hãi, cảm thấy mình
nghĩ oan cho Chương Lâm khiến anh ta phải chết. Không trả cho anh ta sự
"trong sạch” thì sợ về sau hồn ma của Chương Lâm quay về tìm bà ta gây
phiền phức.
Ngay cả mấy giọt nước mắt đang chảy ra kia chả biết có mấy phần vì tình cảm dành cho Chương Lâm, mấy phần là do sợ hãi.
Thủy Ngân âm thầm phân tích tình huống trong lòng, sắc mặt vẫn giữ vững
trạng thái, khóc nói: "Thu Uyển là bị ép buộc nên mới bất đắc dĩ làm như vậy. Quả thực Thu Uyển và Chương Lâm không có tư tình. . ." Cô nói đến
đây còn cố ý dừng lại, cho lão phu nhân có thời gian và không gian để
phát huy.
Lão phu nhân gặp phải chiêu này lại càng thêm tức
giận, không ngừng vỗ vào thành ghế, "Cô đúng là độc phụ, độc phụ mà! Cô
chỉ muốn khiến cho ta và cái nhà họ Chương này sống không được yên ổn!
Cô gả vào nhà ta chưa được bao lâu con trai Chương Hoài Viễn của ta qua
đời, bây giờ cô lại hại chết Chương Lâm. Kế tiếp có phải là muốn hại
chết cả ta nữa đúng hay không?"
Thủy Ngân: Bà nói đúng quá rồi, không chỉ có bà, còn có đứa cháu trai bảo bối còn chưa kịp ra đời của bà nữa đây này.
Chương Tam gia ngồi bên cạnh cũng bắt đầu tiếp lời: "Thật là, loại phụ nữ này
cưới về đúng là gia môn bất hạnh. Chương Lâm đáng thương, ngậm oan ức mà chết, phải liệm cho cậu ta cẩn thận mới được."
Thủy Ngân: "Thưa
lão phu nhân, thúc công, Tam gia và chú Bảy. Sở dĩ Thu Uyển không tiếc
huỷ hoại thanh danh của mình cũng muốn làm cho Chương Lâm phải ngồi tù,
cũng bởi vì muốn báo thù cho Đại thiếu gia, vì nhà họ Chương mà suy
tính! Mọi người có biết, thật ra Chương Lâm không hề vô tội như anh ta
nói, Đại thiếu gia đang sống sờ sờ chính là bị anh ta làm cho tức chết!"
Lão phu nhân lại lộ ra vẻ mặt thiểu năng, "Cô còn dám nói linh tinh, trước
đó vì tin tưởng những lời dối trá của cô khiến ta đưa ra quyết định sai
lầm. Bây giờ cô còn muốn giảo biện nữa à?"
Thủy Ngân khống chế
cho nước mắt lưng tròng, thút thít nói: "Thu Uyển gả vào nhà họ Chương
mấy tháng, luôn tận tâm tận lực chăm sóc Đại thiếu gia, không khi nào
dám lơ là. Con vốn là người yếu đuối, chồng qua đời liền mất đi chỗ dựa, chẳng khác nào ngọn cỏ dại không có rễ. Nếu như không phải vì có thâm
cừu đại hận, con cần gì phải tự huỷ hoại thứ quý giá nhất của một người
phụ nữ là thanh danh cũng muốn làm cho Chương Lâm sống không dễ chịu?
Đơn giản là vì con không đành lòng nhìn Đại thiếu gia chết mà không nhắm mắt thôi!"
Khi nói cô không nhìn lão phu nhân, mà là nhìn về phía thúc công.
Ở chỗ này thúc công là lớn tuổi nhất, bối phận còn cao hơn lão phu nhân
một bậc, ông là một người khoan dung hiền hậu. Thủy Ngân nhanh chóng
phân tích tình thế, không chút do dự hướng về phía thúc công tóc hoa râm hơn bảy mươi tuổi dập đầu một cái, "Thúc công, cầu ngài minh giám. Thu
Uyển không để ý đến chuyện mình phải chịu khổ chịu oan, nhưng Thu Uyển
không thể chịu đựng được chồng bị người ta hại chết, mà hung thủ còn ung dung ngoài vòng pháp luật!"
"Chương Lâm kia lòng lang dạ thú, ỷ
vào việc ngoài con ra không có ai nhìn thấy anh ta làm Đại thiếu gia tức giận mà chết, mới lừa gạt lão phu nhân và mọi người. Con, con thực sự
không còn cách nào. Cầu xin ngài phân xử giúp Đại thiếu gia, Đại thiếu
gia chết oan ức quá. . ."
Cô khóc đến bi ai, thể hiện hoàn mỹ
hình tượng một người phụ nữ cùng đường nhưng tình cảm chân thành, nhẫn
nhục chịu đựng một cách vĩ đại.
Thúc công vuốt vuốt râu, "Chuyện
này. . . Nếu quả thật như lời cô nói, xác thật Chương Lâm chết cũng chưa hết tội. Chỉ có điều không có chứng cứ."
Quả nhiên lão phu nhân
lại bắt đầu dao động, Thủy Ngân vừa quỳ vừa di chuyển đến trước người
lão phu nhân, "Lão phu nhân, ngài chỉ nghĩ cho Chương Lâm, chẳng lẽ
không đau lòng cho Đại thiếu gia hay sao? Anh ấy ra đi quá oan ức! Nếu
anh ấy biết được người hại chết mình vẫn sống tốt mà hầu hạ bên cạnh
ngài, thậm chí chiếm đoạt cả nhà họ Chương, Đại thiếu gia sẽ cảm thấy
như thế nào?"
Đã không có chứng cứ, cứ coi như Chương Lâm thực sự không làm Đại thiếu gia tức chết thì hiện tại ở trong lòng mọi người đã nhận định anh ta là kẻ ác nhân đó rồi. Thủy Ngân tận lực bôi đen Chương Lâm, cô chỉ là "kẻ yếu", mà trong loại thời điểm này, kẻ yếu mới là
hình tượng sử dụng tốt nhất, có thể giành được sự tín nhiệm của phần lớn quần chúng.
Cái gọi là mạnh yếu chỉ là tương đối mà thôi.
Thủy Ngân nói mấy câu đâm thẳng vào lòng lão phu nhân, bà ta bắt đầu thấy hối hận rồi.
". . . Đã như vậy, liền xem xét lại việc này đi." Cuối cùng, lão phu nhân do dự nói.
Thủy Ngân đứng lên, áy náy nhìn lão phu nhân, bước tới đỡ lấy tay của bà ta, "Lão phu nhân, cầu xin ngài tha thứ cho Thu Uyển. Không phải Thu Uyển
cố ý muốn gạt ngài, chỉ là lúc ấy ngài quá tin tưởng vào Chương Lâm. Thu Uyển sợ ngài không tin nên mới không nói sự thật. Nếu cứ để như thế,
đợi tới lúc ngài giao cả nhà họ Chương ra cho Chương Lâm thì nhà họ
Chương sợ là phải kết thúc rồi. Đến lúc ấy chúng ta đều là tội nhân
thiên cổ của nhà họ Chương."
Cô cố ý nói thêm một đợt, đâm tiếp
vào trái tim đang đau đớn của lão phu nhân. Lão phu nhân nghe xong thì
nổi cơn giận dữ. Cái gì đây? Đang nói gần nói xa chỉ trích bà ta đấy à?
Bà ta vung tay hất Thủy Ngân ra, "Cô đừng tưởng nói ngon nói ngọt vài câu là sẽ không có việc gì!"
Thủy Ngân dựa theo lực đẩy của bà ta, kêu lên một tiếng ngã văng ra ngoài.
Cô đập vào cạnh bàn trà, rồi ngã đập người xuống đất. Chỉ một khắc sau,
cảm giác thai bị đẩy ra ngoài càng thêm rõ ràng, chiếc váy trắng hôm nay cô cố ý mặc thoáng cái nhiễm màu đỏ của máu.