Trong vòng một ngày Thủy Ngân gặp Lưu Phong Dương ba lần. Một lần ở thư viện, một lần ở toà nhà hành chính và một lần ở nhà ăn.
"Mình có thể ngồi ở chỗ này không?" Lưu Phong Dương bưng khay thức ăn
đứng ở bên cạnh cô, nói câu mở đầu kinh điển không khác gì mọi lần.
Nhà ăn là nơi công cộng, tất cả mọi người có thể tùy ý ngồi, đương nhiên Thủy Ngân không có ý kiến. Chỉ có điều cô ăn không nhiều, không để cho
Lưu Phong Dương có thời gian hành động gì đã kết thúc bữa cơm, bưng khay thức ăn rời đi.
Đối mặt với người mình thầm mến như thế này, Lưu Phong Dương cầm cự được hơn nửa tháng. Cuối cùng vẫn tìm thời điểm ở dưới lầu thư viện ngăn
người lại, trực tiếp tỏ tình.
Nếu anh ta chỉ thầm thích mình, có chừng mực ở trước mặt cô thỉnh thoảng lắc lư vài cái, Thủy Ngân không có lý do cũng như lập trường để can
thiệp vào hành động của anh ta. Giống như lúc trước đối mặt với Cao Gia
Nhạc vậy. Nhưng nếu đã tỏ tình và muốn cô phải có câu trả lời, thì chắc
chắn cô sẽ trực tiếp từ chối ngay tại chỗ.
"Mình không chấp nhận." Gương mặt không có một chút nào e lệ khi được
người khác tỏ tình, so với lúc cô đi học, lúc đọc sách, lúc ăn cơm,
không hề khác biệt.
Khuôn mặt Lưu Phong Dương tràn đầy vẻ không cam lòng, "Là do mình không tốt chỗ nào sao?"
Thủy Ngân: "Bạn có tốt hay không chẳng liên quan gì đến mình cả. Nếu
mình đã không muốn thì dù bạn có tốt đến mấy mình cũng không đồng ý."
Lưu Phong Dương: "Vậy mình phải làm thế nào bạn mới đồng ý?"
Thủy Ngân: "Mình không có nguyện vọng này, bạn làm cái gì cũng vô dụng.
Mình khuyên bạn nên tập trung học tập cho tốt, hoặc là cân nhắc chuyển
đối tượng khác đi."
Lưu Phong Dương thực sự không hiểu, bạn bè bên cạnh ai cũng đang yêu
đương. Mọi người ở cái tuổi này đều chộn rộn rục rịch, chờ mong có thể
gặp được một đoạn tình yêu bất ngờ. Cớ sao cô gái trước mặt này lại hoàn toàn không có ý định gì chứ? Hay đây chỉ là lấy cớ, còn sự thực là do
cô cảm thấy anh ta không tốt.
"Có thể cho mình một cơ hội hay không? Bạn không thích mình cũng không
sao cả, chúng ta có thể thử một lần. Bạn làm bạn gái của mình trong vòng ba tháng, nếu đến lúc đó bạn vẫn cảm thấy không được thì mình sẽ không
làm phiền bạn nữa." Lưu Phong Dương chân thành mà thề.
Thủy Ngân nghe đến đây, rốt cuộc cũng trừng mắt lên, nhìn về phía anh
ta, ánh mắt lập tức lạnh xuống, "Bạn cảm thấy mình không có đầu óc sao?
Bạn lấy lập trường cùng tư cách gì để đưa ra loại yêu cầu này với mình?"
"Dưới tình huống mình đã từ chối rất rõ ràng, nhưng bạn lại lờ nó đi, hi vọng mình thỏa mãn nguyện vọng của bạn. Dùng cái đó để đổi lấy sự ‘từ
bỏ’ của bạn sao? Bạn từ bỏ hay không đó là việc của bạn, chứ không phải
là thứ để lấy ra đặt điều kiện với mình."
Loại khế ước yêu đương cạm bẫy này, Thủy Ngân đã gặp quá nhiều lần.
Những người đàn ông cô đã từng quen biết kia, có lẽ phần lớn là không có ác ý gì, hoặc có thể nói chính bọn họ không ý thức được ác ý của bản
thân. Nhưng bọn họ dùng giọng điệu trêu đùa, hoặc lời nói thật lòng yêu
cầu cô cùng bọn họ thử một lần, nếu không được mới chịu từ bỏ. Thủy Ngân thực sự cảm thấy mình bị xúc phạm.
Lưu Phong Dương không ngờ lần đầu tiên cô nói nhiều với mình như thế lại là trong tình huống này. Mặt anh ta thoắt đỏ thoắt trắng, có chút khó
xử, giọng điệu cũng cứng ngắc, "Bạn không cần nhạy cảm như vậy, mình
cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nếu khiến cho bạn cảm thấy không thoải
mái, mình xin lỗi là được."
Thủy Ngân lắc đầu.
Nhạy cảm, rất nhiều người nói cô nhạy cảm, cảm thấy cô quan tâm đến
những thứ mà ai cũng cảm thấy quá bình thường. Bọn họ lại càng không cảm giác được thái độ và hành vi của mình có gì không đúng. Giống như chàng trai ở trước mặt này, có khi hiện tại anh ta đang cảm thấy rất oan ức.
Nói xin lỗi là bởi vì có hảo cảm với cô mà thôi, chứ không phải là vì
cảm thấy mình có lỗi gì.
"Nếu khiến cho bạn cảm thấy không thoải mái, mình xin lỗi là được." Hàm ý của câu này chính là "Dù bạn đang cố tình gây sự nhưng mình nguyện ý
bao dung cho bạn", đã xác định đúng sai rõ ràng.
Tư tưởng của bọn họ và cô không nằm trên cùng một cấp độ, cho nên không thể nào giao lưu được.
Đàn ông giống Lưu Phong Dương có rất rất nhiều, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến Thủy Ngân càng ngày càng không có hứng thú đối với yêu đương và hôn nhân. Cô không nguyện ý hạ thấp bản thân để chiều theo người
khác, không nguyện ý để bản thân chịu oan ức, không nguyện ý phải chịu
đựng.
Nhóm bạn học cùng đi thư viện với Thủy Ngân chứng kiến việc tỏ tình bị
từ chối, cũng nhịn không được đồng cảm với Lưu Phong Dương, còn có nữ
sinh nói với Thủy Ngân: "Dao Duyệt, bạn không nhất thiết phải phản ứng
như vậy. Lưu Phong Dương cũng đâu làm chuyện gì quá đáng. Bạn ấy tính
tình tốt, dáng dấp không tệ, người cao lại giỏi chơi bóng rổ, nữ sinh
gặp việc gì khó khăn bạn ấy cũng sẽ giúp đỡ. Trước đó bạn ấy còn trả
tiền nước uống của lớp chúng ta nữa. Yêu cầu cao như vậy, đời này bạn có muốn tìm được bạn trai hay không."
Thủy Ngân giọng điệu bình tĩnh: "Yêu cầu của mình rất cao sao? Không, là yêu cầu của bạn quá thấp."
Nữ sinh kia nghẹn họng, không thèm nể mặt: "Mình cũng vì muốn tốt cho bạn mà thôi, thái độ đó của bạn là kiểu gì thế!"
Thủy Ngân: "Cảm ơn, về sau đừng muốn tốt cho mình nữa. Mình không cần."
Nữ sinh hừ một tiếng, kéo tay một người bạn mau chóng rời đi.
Không cần biết là sự việc xảy ra với Lưu Phong Dương hay là với nữ sinh
kia, đối với Thủy Ngân mà nói đều chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng để
nhắc tới, nhưng những việc như vậy ở trong trường đại học lại truyền đi
rất nhanh. Chỉ nửa ngày sau Dao Hân đã biết em gái mình từ chối lời tỏ
tình của một nam sinh ở bên ngoài thư viện, còn cãi nhau với bạn học
không vui vẻ gì.
Để em gái cảm thấy không vui vẻ, cái này có thể nhịn được sao? !
Vốn dĩ không muốn quản chuyện này mà hiện tại Dao Hân đứng ngồi không
yên. Cô nàng tìm người nghe ngóng tình hình của Lưu Phong Dương, cô bạn
kia gọi điện lại cười hì hì nói với Dao Hân: "Lưu Phong Dương còn chưa
từ bỏ đâu. Mấy người bạn cùng phòng đều đang nghĩ kế giùm cậu ta, chuẩn
bị giúp cậu ta một tay nắm chặt được Dao Duyệt, rửa sạch nỗi nhục lúc
trước."
Dao Hân: ". . . Cậu ta chuẩn bị làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì, tặng hoa tặng quà mua đồ ăn, kiên trì đi theo người ta lên lớp, gửi tin nhắn trêu ghẹo thôi. Đến