Thủy Ngân lật xem danh bạ và tin nhắn đã sao chép từ điện thoại của
Nghiêm Thường Sơn rất nhiều lần. Từ khi bắt đầu có suy đoán kia, cô cảm
thấy hiếu kỳ nguyên nhân tử vong của Nghiêm San – con gái Nghiêm Thường
Sơn. Cô bắt tay vào tiến hành điều tra chuyện này.
Thực ra cũng không phải vì tinh thần trượng nghĩa gì, mà xét dưới góc độ thực tế, hiển nhiên cô đã kết thù với Nghiêm Thường Sơn. Đối với một
đứa trẻ như cô thì Nghiêm Thường Sơn có thể gây chuyện bất cứ lúc nào,
là một nhân tố không ổn định tiềm tàng gây nguy hại cho cô. Tốt nhất là
tìm biện pháp giải quyết anh ta một cách triệt để.
Qua mấy số điện thoại được lưu tên là “Cô giáo”, Thủy Ngân soạn tin
nhắn, đóng giả làm phụ huynh học sinh hỏi thăm tình hình chiêu sinh của
trường học, nhờ đó biết được trường học trước kia của Nghiêm San. Đó là
một trường tiểu học khá nổi tiếng ở Lâm thị, danh tiếng không tệ.
Cô lại thử hỏi dò xem những năm qua trong trường học có trường hợp học
sinh gặp chuyện không may nào không thì đối phương không trả lời cô nữa. Không biết là có phải đang hoài nghi cô không có ý tốt hay không.
Thủy Ngân đành phải chuyển sang tìm địa chỉ và tin tức của trường học
trên internet, sau đó lại lục trong diễn đàn thành phố và diễn đàn
trường học để tìm kiếm dấu vết để lại.
Lúc này diễn đàn vẫn còn để chức năng nặc danh. Thủy Ngân không tìm được tin tức nào liên quan đến việc học sinh tử vong, chỉ thấy có người xin
nhận xét về trường học này trong mục hỏi thăm, nhận được không ít câu
trả lời từ phụ huynh.
Cô tìm bài đăng phổ biến nhất, để lại bình luận như sau: "Trường học này ấy à, cái khác tôi không nhắc tới nhưng ai còn nhớ đến sự kiện mấy
tháng trước hay không? Một nữ học sinh họ Nghiêm của trường này tử vong
ấy?"
Người nào chả thích buôn chuyện, đặc biệt là tin có người chết, cực kỳ
có khả năng khơi gợi lên tinh thần hóng hớt của mọi người. Chỉ chốc lát
sau đã có không ít người trả lời, đều hiếu kỳ hỏi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Thủy Ngân đều lướt qua không quan tâm. Thực ra cô chỉ
đoán được đại khái Nghiêm San chết vào mấy tháng trước, nhưng thứ còn
lại không biết gì cả. Đây chỉ là mồi câu nhử thôi, có thể câu được cái
gì còn phải xem vận khí.
Cho đến ngày hôm sau, Thủy Ngân mới nhìn được một bình luận có ích. Có
lẽ người bình luận có quan hệ với trường học, rất có thể là giáo viên
trong trường, giọng điệu không được tốt lắm, "Không nên tùy tiện tung
tin đồn nhảm. Tôi biết nữ sinh họ Nghiêm kia đã xảy ra chuyện gì, trường học không hề liên quan đến cái chết của cô bé. Đừng tung tin đồn thất
thiệt đổ trách nhiệm về phía trường học. Tất cả giáo viên trong trường
đều rất có trách nhiệm."
Hiển nhiên người này biết rõ nội tình, ánh mắt Thủy Ngân sáng lên, viết
bình luận trả lời: "Định lừa người khác phải không? Tôi quen biết phụ
huynh của em học sinh này, nghe nói cái chết của đứa bé có liên quan đến trường học."
Quả nhiên đối phương cũng bình luận lại, cách một cái màn hình cũng cảm
nhận được sự tức giận, "Học sinh đó trong thời gian nghỉ ra ngoài chơi
bị đuối nước tử vong. Phụ huynh không trông coi con cái cẩn thận, đây
hoàn toàn là trách nhiệm từ phía phụ huynh, liên quan gì tới trường học? Hàng năm trường học đều có nghỉ đông, nghỉ hè, nghỉ cuối tuần, lúc nào
cũng nhấn mạnh đến vấn đề đảm bào an toàn cho học sinh. . ."
Ánh mắt Thủy dừng lại ở câu ‘bị đuối nước tử vong’, cô soạn tin nhắn
riêng để hỏi người này, nhưng đối phương lại không nhắn tin trả lời.
Cô chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm từng khu công viên hay hồ nước ở Lâm thị mà thích hợp đưa trẻ nhỏ đến vui chơi. Một mặt tìm hiểu xem những chỗ
đó đã từng xảy ra sự cố đuối nước hay chưa, mặt khác kiên trì không
ngừng hỏi thăm tất cả những người biết chuyện ở trên diễn đàn.
Rốt cuộc cô cũng tìm được đáp án. Nghiêm San là bị tử vong sau khi đuối
nước ở hồ Thiên Điểu của Lâm thị. Nghe nói lúc ấy một nhà ba người đi
chơi, người cha không trông coi đứa nhỏ, để đứa nhỏ chơi một mình ở bên
hồ. Đợi đến khi hai vợ chồng phát hiện ra không thấy con đâu chạy đi
tìm, mới vớt được thi thể từ trong hồ ra.
Hồ Thiên Điểu, Thủy Ngân tìm kiếm cái tên này, phát hiện đây là một cái
hồ khá có tiếng ở địa phương. Là nơi có rất nhiều hoa sen, có nhiều loài chim đến trú ngụ, còn có du thuyền cho thuê, để du khách có thể du
ngoạn trên hồ.
Trong lúc nói chuyện phiếm với Dao Hân, cô nhắc đến chuyện nghỉ hè muốn
ra ngoài chơi. Quả nhiên Dao Hân cũng cảm thấy rất hứng thú, vui vẻ cùng cô thảo luận xem nghỉ hè nên đi đâu chơi, đồng thời nói việc này cho ba Đường mẹ Đường nghe.
Đứa nhỏ nói nghỉ hè muốn đi ra ngoài chơi, tất nhiên ba Đường mẹ Đường
đều rất ủng hộ. Người luôn nóng lòng đi chơi nhất luôn là con gái lớn
Dao Hân, tuy nhiên mỗi lần đi hai vợ chồng đều hỏi ý kiến của cô con gái nhỏ, lần này cũng vậy.
Người thường ngày không có ý kiến gì, lúc này lại chủ động nói ra một địa điểm.
"Hồ Thiên Điểu?" Ba Đường nghi hoặc trong chốc lát mới nhớ ra, "À, là hồ Thiên Điểu ở Lâm thị có đúng không?"
Thủy Ngân: "Vâng, con muốn ngồi thuyền ạ."
Mẹ Đường chưa từng tới Lâm thị, cũng không biết hồ Thiên Điểu, nghe thấy ba Đường giới thiệu một lát liền tỏ vẻ tán thành, "Không tệ, cách chỗ
chúng ta không xa, cả nhà có thể tự lái xe đi. Là chỗ không quá nổi
tiếng, nhà chúng ta có thể thanh tĩnh đi chơi mấy ngày, đỡ phải bon chen với những người khác."
Đương nhiên là phải tán thành rồi, đây chính là lần đầu tiên cô con gái
nhỏ chủ động nói muốn đi đâu chơi. Ba Đường và Dao Hân cũng gật gật đầu, sau đó cùng nhau thảo luận xem hôm nào sẽ khởi hành và mang theo những
thứ gì. Ba Đường còn cần sắp xếp công việc của mình cho ổn thoả nữa.
Dao Hân vỗ vỗ vai em gái, "Chúng ta thật mau sẽ được nghỉ hè, vừa nghỉ
hè sẽ xuất phát đi luôn. Chơi mấy ngày sau còn có thể đi tới chỗ khác
nha." Cô bé cảm thấy mình cũng giống như ba Đường mẹ Đường yêu thương em gái mà không hề hay biết kỳ thật em gái lại đặt mình và cha mẹ ở một
chỗ cao hơn, luôn luôn dung túng cô bé con là mình.
Trước khi bắt đầu chuyến đi, Thủy Ngân tìm cơ hội xuất hiện ở trước cửa, nghĩ cách tiết lộ chuyện này cho Lộ Uyển và Nghiêm Thường Sơn biết. Hai nhà là hàng xóm, tuy Nghiêm Thường Sơn gần đây cố ý tránh mặt nhưng lúc đi làm ngẫu nhiên vẫn gặp phải.
Cô đặc