Nghiêm Thường Sơn chọn thời điểm thật không tồi. Vợ của anh ta Lộ Uyển
vừa hay đang phải đi công tác, ngày hôm sau mới về, mà khoảng thời gian
này công ty của ba Đường cũng bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng bận đến
tối khuya. Mẹ Đường thì vẫn còn sợ hãi vì sự kiện thầy giáo dạy vũ đạo
lúc trước cho nên đi theo Dao Hân đến lớp dạy múa. Hai mẹ con tầm chạng
vạng tối mới có thể về đến nhà.
Lúc này vừa ăn cơm trưa không bao lâu, dì giúp việc của nhà họ Đường sẽ
đi ngủ trưa, anh ta và Dao Duyệt có thể ở một mình với nhau ít nhất là
hai tiếng đồng hồ.
Nhà họ Nghiêm chỉ có mỗi Nghiêm Thường Sơn, dì giúp việc bình thường hay đến quét dọn không có ở đây. Nếu nói hôm nay anh ta không định động tay động chân gì thì còn lâu Thủy Ngân mới tin.
"Cám ơn chú đã chọn thời điểm này, chọn vô cùng tốt, cân nhắc rất chu đáo."
Thủy Ngân mở ra chiếc túi nhỏ đáng yêu mang theo người, lấy đôi găng tay cao su bên trong. Mặc dù găng tay là cỡ nhỏ nhất nhưng cô đeo vào vẫn
còn hơi rộng.
Dùng răng giật găng tay trắng viền ren ra, xỏ găng tay cao su vào, Thủy
Ngân lấy ra hai cái ống tiêm, một cái còng tay, vòng ngược hai cánh tay
của Nghiêm Thường Sơn ra sau còng lại ―― để đề phòng anh ta bị đau quá
mà tỉnh lại. Chẳng may phải giằng co thì một đứa trẻ như cô khó có thể
làm được gì.
Bởi vì đã sớm nhìn qua bài trí trong nhà nên Thủy Ngân quen thuộc chạy
vào phòng bếp, lấy hai túi nilon đựng rác lớn, một cái đặt ở dưới thân
của Nghiêm Thường Sơn, còn một cái dùng để đựng rác.
Lần trước cô đến phòng bếp, còn đặc biệt nhìn qua một hàng dao kéo. Lúc
ấy Nghiêm Thường Sơn còn nói với cô, anh ta đặc biệt thích dao, cho nên
các loại dao to nhỏ dùng để cắt gọt hay chặt thịt đều mua hết.
Chọn hai con dao cầm thuận tay nhất, Thủy Ngân đi đến bên người Nghiêm
Thường Sơn, dùng dao vỗ vỗ trên mặt anh ta, "Lần trước chú Nghiêm nói
với con dao trong nhà có rất nhiều, cũng rất sắc, cho nên con chẳng cần
mang dao qua làm gì, trực tiếp dùng dao của chú luôn nha."
Nghiêm Thường Sơn không hẳn là hoàn toàn mất đi ý thức, anh ta vẫn có
thể nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô bé ở bên cạnh. Phản ứng của anh ta có chút chậm chạp, còn hơi mờ mịt.
Tình huống này là thế nào? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con bé, Dao Duyệt đang nói gì vậy, con bé muốn làm gì?
Rốt cuộc anh ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng mí mắt quá nặng nề, không có cách nào mở ra, đầu lại đau như muốn nứt ra.
Thủy Ngân cởi quần của Nghiêm Thường Sơn, cầm một ống tiêm lên.
"Chú Nghiêm yên tâm, con sẽ không để cho chú bị đau chết đâu." Giọng con nít nghe vào nhẹ nhàng yếu đuối, cái này vốn là âm thanh mà Nghiêm
Thường Sơn thích nhất; nhưng giờ khắc này, cảm nhận được sự mát lạnh
dưới thân, Nghiêm Thường Sơn hoàn toàn không có chút hứng khởi kích động nào.
"Giải phẫu rồi khâu lại, gần đây đều là con tự học. Nhưng chú Nghiêm yên tâm, con cũng khá thông minh, cảm thấy tự học cũng không đến nỗi nào."
"Để con bó chặt lại trước đã nhé, như vậy lát nữa cắt ra sẽ không bị
chảy quá nhiều máu. Đồ dùng để cầm máu con mang theo không nhiều lắm
đâu."
Nghiêm Thường Sơn cảm giác thời khắc này chính là khoảng thời gian giày
vò nhất trong cuộc đời mình. Cho dù lúc trước đối mặt với thi thể của
con gái anh ta cũng không cảm thấy thống khổ đến vậy.
Anh ta liều mạng muốn tỉnh dậy để ngăn cản lại mọi thứ, thế nhưng chỉ có thể cảm giác được sự đau nhức, nghe giọng nói bên tai không ngừng kích
thích từng câu từng chữ một, mỗi tiếng gọi chú Nghiêm, chú Nghiêm không
khác gì như đang đòi mạng.
"Chú Nghiêm rất thích những bé gái nhỏ đúng chứ? Không biết về sau chú
còn thích nữa hay không ... Cũng chẳng sao cả, nếu sau này chú vẫn còn
thích thì con sẽ vẫn tiếp tục theo dõi chú."
"Luôn luôn dõi theo chú."
Một câu "Luôn luôn dõi theo chú" mang theo sự lạnh lùng trào phúng, lặp
đi lặp lại bên tai Nghiêm Thường Sơn, kết hợp với sự đau nhức dưới thân
không ngừng giày vò anh ta. Anh ta sắp phát điên rồi! Tại sao có thể như vậy?! Cô bé chỉ là một đứa nhỏ, nhưng hiện tại lại đang làm cái gì?!
Mùi máu tươi tanh tưởi trong không khí dần nhạt đi nhờ máy điều hoà có trong phòng.
Thủy Ngân bình tĩnh đặt đồ vật vừa cắt xuống sang một bên, tiếp tục thao tác cầm máu. Khả năng chịu đựng đau đớn của người này tới đâu không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô. Cô chỉ cần chú ý để cho mức độ đau đớn
không vượt qua quá nhiều sức chịu đựng của anh ta là được, tránh cho
việc vì quá đau mà tỉnh lại, ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.
Nhìn thứ vừa bị cắt xuống kia, Thủy Ngân mỉm cười, gói vật đó lại mang
vào phòng bếp, thuận tay ném vào trong lò vi sóng, còn đặc biệt rắc thêm một ít tiêu cay và muối.
Đợi đến khi Nghiêm Thường Sơn tỉnh lại, nhìn thấy khối thịt nướng này,
không biết sẽ có cảm tưởng gì ―― tuy rằng không lắp lại được nữa, nhưng
đoán chừng cũng không thể ăn vô.
Thu dọn băng gạc khăn tay dính máu, rửa sạch dụng cụ xong, Thủy Ngân tìm điện thoại của Nghiêm Thường Sơn, sao chép lại toàn bộ danh bạ và tin
nhắn có trong máy. Đặc biệt là đồng nghiệp và bạn bè họ hàng, sau đó lấy chìa khoá của anh ta tiến vào thư phòng trên lầu.
Nghiêm Thường Sơn là một tên biến thái rất biết cách che giấu, nhưng
nhìn vào những hành động mà anh ta làm với Dao Hân trong kịch bản nguyên tác thì khẳng định đã từng làm trước đó rồi, chỉ cần đã từng làm thì dù có cẩn thận đến đâu cũng nhất định sẽ để lại dấu vết.
Trước đó Thủy Ngân đã từng lên tầng hai, nhưng cô không thể đi vào thư
phòng và phòng ngủ để xem xét. Tầng hai có hai thư phòng nhỏ, hai vợ
chồng mỗi người một cái. Hai người này đến thư phòng còn tách ra, rõ
ràng là phát sinh vấn đề về tình cảm.
Một thư phòng không khóa là của Lộ Uyển, cái còn lại có khóa. Thủy Ngân
thử một chuỗi chìa khoá mới tìm được chìa khoá phòng, mở cửa ra đi vào.
Mọi thứ có vẻ rất bình thường, giá sách, giá đỡ, bàn đọc, những thứ bày ở bên ngoài này không cần thiết phải nhìn nhiều. Dựa vào sự cẩn thận của
Nghiêm Thường Sơn thì những thứ không thể để lộ ra nhất định sẽ giấu đi, hơn nữa còn không giấu ở những chỗ quá dễ tìm.
Thủy Ngân tìm kiếm một lượt, những thứ khác thường tuyệt nhiên không
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20200511/dientinh.png)