Thủy Ngân nói: "Kỳ thật tôi và Chương Lâm hoàn toàn không có tư tình, đứa bé trong bụng tôi chắc chắn là của Đại thiếu gia."
Quản gia kinh ngạc nhìn cô, "Chuyện này. . ."
Thủy Ngân quay người, bước về phía trước hai bước, nhìn chiếc giường Đại
thiếu gia từng nằm trước kia, vẻ mặt ưu thương, nhỏ giọng nói: "Khi đó ở trước mặt mọi người tôi nói như vậy là bị buộc bất đắc dĩ. Đại thiếu
gia khi chưa qua đời đã nhận ra Chương Lâm có mưu đồ xấu với nhà họ
Chương liền tìm anh ta để khuyên bảo, vì dù sao hai người cũng là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Đại thiếu gia cũng không muốn vạch mặt anh
ta, nhưng ai ngờ tên Chương Lâm kia thấy Đại thiếu gia bệnh tật suy yếu, ngang tàng phách lối, lớn tiếng nói ngày sau nhà họ Chương chỉ là đồ
vật trong tay anh ta mà thôi, làm Đại thiếu gia tức giận đến nôn ra
máu."
"Sau khi Đại thiếu gia hôn mê thì không tỉnh dậy nữa, cứ
thế mà ra đi. Đó chính là nguyên nhân tại vì sao Đại thiếu gia lại đột
nhiên qua đời."
Quản gia ngạc nhiên: "Sao có thể như thế?
Lúc trước Lâm thiếu gia đối với Đại thiếu gia vô cùng tôn kính, sao có
thể làm ra loại chuyện này?"
Thủy Ngân cười khổ, "Tôi và Đại
thiếu gia cũng không hề nghĩ tới, ngay đến quản gia ông còn thấy khó tin thì sao lão phu nhân có thể tin lời của tôi cơ chứ. Chương Lâm uy hiếp
tôi không được nói ra chuyện này, nếu không sẽ không để cho tôi sống yên ổn ở nhà họ Chương, vì vậy tôi không dám kể lại việc đó cho lão phu
nhân biết."
"Tôi rất rối rắm, không biết nên làm sao bây giờ,
nhưng tôi tuyệt đối không ngờ được xương cốt của Đại thiếu gia còn chưa
lạnh, Chương Lâm đã không chờ nổi mà muốn tiêu diệt người duy nhất biết
bí mật của anh ta là tôi. Anh ta hãm hại tôi và Bình An, tôi bước vào
đường cùng đành phải dùng đến hạ sách này."
Ánh mắt cô chân thành tha thiết mà nhìn quản gia, "Ông là người nhìn Đại thiếu gia lớn lên,
Đại thiếu gia cũng coi Bình An như anh em ruột mà đối xử. Hai người lại
giúp đỡ tôi rất nhiều, bất kể như thế nào, Thu Uyển không thể trơ mắt
nhìn Bình An và ông bị Chương Lâm hãm hại."
Quản gia không hổ là
nhân vật nòng cốt bên phe của Thẩm Thu Uyển, bị câu chuyện vừa bịa ra
của Thuỷ Ngân làm cho cảm động rồi, lúc này lệ nóng doanh tròng, xúc
động không thôi, "Đại thiếu phu nhân. . . thật, thật sự là oan ức cho cô rồi. Kỳ thật, tôi và Bình An chịu chút phạt oan đâu có gì quan trọng,
sao Đại thiếu phu nhân phải làm đến mức ảnh hưởng tới thanh danh của bản thân mình chứ!"
Quản gia nâng tay áo lau lau nước mắt, định vái cô một lạy.
Thủy Ngân đỏ vành mắt, vội tiến lên đỡ ông, "Quản gia ông đừng làm như vậy.
Tôi không muốn làm liên lụy đến người vô tội, cũng không có cách nào báo thù giúp Đại thiếu gia, đành phải dùng biện pháp ngu dốt như thế xử
phạt hung thủ. Tôi thực sự, thực sự cảm thấy rất áy náy."
Quản
gia đã bắt đầu toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô, lập tức đề nghị: "Bằng
không thì nói hết chuyện này cho lão phu nhân biết, nhất định bà ấy sẽ
thông cảm cho Đại thiếu phu nhân."
"Không được." Thủy Ngân rầu rĩ nói: "Lão phu nhân luôn yêu quý Chương Lâm, cũng vô cùng tin tưởng anh
ta. Nếu nói thật cho lão phu nhân biết, chỉ sợ là bà sẽ không tin lời
tôi nói, còn thả Chương Lâm từ trong tù ra. Như vậy tất cả khổ sở chúng
ta phải chịu sẽ uổng phí."
Quản gia liên tục gật đầu, "Phải phải, Đại thiếu phu nhân nói đúng, tuyệt đối không thể để lão phu nhân biết
được. Chỉ là như vậy quá oan ức cho Đại thiếu phu nhân, đứa bé này. . ."
Thủy Ngân vuốt bụng mình, vẻ mặt dịu dàng, "Tôi không sao, chỉ cần có thể
thuận lợi sinh ra đứa bé này, đợi nó lớn lên, lão phu nhân sẽ tin tưởng
đây đúng là cốt nhục của Đại thiếu gia. Bà có nhiều thành kiến với tôi
như thế nào, tôi cũng không cảm thấy oan ức gì cả. Đã bước chân vào nhà
họ Chương, mẹ chồng cũng chính là mẹ mình. Sao tôi có thể trách mẹ chỉ
vì một chút hiểu lầm được chứ."
Lúc này quản gia đã cảm động đến
nghẹn lời, lau nước mắt một cái, không để ý đến sự ngăn cản của Thủy
Ngân, hạ thấp người lạy cô, chân thành mà nói: "Đại thiếu phu nhân thật
sự là một người phụ nữ mẫu mực! Nhẫn nhục lại hiếu thuận trung trinh như thế, Đại thiếu gia lấy được cô thực sự là may mắn của nhà họ Chương."
Thủy Ngân dịu dàng cười: "Quản gia, những hạ nhân hầu hạ tôi kia, xử phạt
rồi thì coi như xong đi. Lúc đầu bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì
cả, chỉ là lão phu nhân ghét bỏ tôi cho nên mới đổ hết lên đầu bọn họ mà thôi."
Quản gia thở dài: "Đại thiếu phu nhân khoan dung như vậy, thật khiến người ta cảm động." Thầm nghĩ, Đại thiếu phu nhân lương
thiện quá mức, bây giờ lại mang trong mình cốt nhục và tương lai của nhà họ Chương, ông nhất định phải bảo vệ Đại thiếu phu nhân và đứa bé thật
tốt. Những hạ nhân chân tay tắt mắt, lóng ngóng kia sau này tuyệt không
phái đến bên người Đại thiếu phu nhân hầu hạ nữa, phải chú ý nhiều hơn
mới được.
Thủy Ngân lừa gạt quản gia xong, thầm nói với Hệ thống
ngu xuẩn ở trong đầu ——[ Đã nghe thấy chưa, nghe rõ A Phúc và quản gia
nói ta như thế nào chưa, “Khoan dung thuần hậu, dịu dàng mềm mại, trung
hiếu thiện lương, dũng cảm hy sinh không oán thán không hối hận”. Thế
nào? Không phải ta đây đáp ứng đủ tiêu chuẩn à? ]
【 Không phù hợp với tiêu chuẩn của Hệ thống! 】
[ Ồ, mày chỉ là một Hệ thống, còn chả phải là con người, tiêu chuẩn của
mày có nghĩa lý gì? Cần phải nghe tiếng lòng của quần chúng nhân dân mới đúng nhé. Tiêu chuẩn của thế tục thì mới là tiêu chuẩn, không phải sao? ]
Hệ thống một hồi lâu sau cũng không có phản ứng, bắn ra thông
báo 【 Nhất định phải nhập vai dựa theo nội dung nguyên tác, nhất định
phải khiêm tốn dịu dàng —— 】
[ Ta không khiêm tốn dịu dàng chỗ nào? ]
【 Không thể nói dối hết lần này đến lần khác —— 】
[ Ta nói dối cái gì, chẳng lẽ không phải Chương Lâm đã sớm có dã tâm đối
với nhà họ Chương? Chẳng lẽ không phải Huệ Hồng từ lâu đã thông đồng với Chương Lâm âm mưu chiếm đoạt gia sản? Chẳng lẽ không phải Phạm Bình An
bị hãm hại đổ tội oan? Ta hi sinh chính mình trừ gian diệt ác, có làm gì sai? ]
Hệ thống lại phun ra một đoạn loạn mã, giống như bị cô xoay cho hôn mê.
【 Nhất định phải theo nội dung nguyên tác —— 】
[ Cứ chấp nhất phải theo kịch bản mà không phải là làm mấy cái trung hiếu thiện lương, dũng cảm hi sinh mày đã nói kia. Xem ra căn bản không phải mấy người muốn người khác trở thành phụ nữ tốt, mà là muốn một cô gái
đần độn nghe lời, không có đầu óc mà lại biết sinh con đi ]
Hệ
thống hoàn toàn yên tĩnh, không tiếp tục ở trong đầu cô làm ầm ĩ nữa.
Thủy Ngân bỏ qua Hệ thống, bắt đầu suy nghĩ xem khi nào nên phá bỏ cái
thai trong bụng thì phù hợp. Loại chuyện này càng để muộn càng không an
toàn, vẫn nên làm sớm một chút thì tốt hơn. Dù sao hiện tại cô đang sử
dụng thân thể này, có đau đớn gì thì khẳng định cô cũng phải nhận.
Tuy nhiên, đã mất công đau đớn rồi thì cũng phải tìm thêm người gánh cùng
mới được. Nếu đã lựa chọn, đương nhiên phải là lão phu nhân.
Bà
già này cả đời chỉ biết đè đầu cưỡi cổ người khác, cũng nên có báo ứng.
Cái Hệ thống rách nát đã đẩy cô đến thế giới này, thịnh tình sao có thể
chối từ, không làm chút gì đó thì quá có lỗi với lần giật điện cảnh cáo
kia của nó.
Nhiều ngày liên tiếp sau Thuỷ Ngân khá an tĩnh, các
thủ tục tang sự của Đại thiếu gia xong xuôi, thì ở bên kia sự việc của
Chương Lâm cũng kết thúc. Anh ta bị giam vào trong tù, không có khả năng ra ngoài —— Chương Lâm có mua chuộc người trông coi gửi một bức thư đến nhà họ Chương, còn muốn vùng vẫy giãy chết thêm một lần, hy vọng lão
phu nhân còn nhớ đến nhiều năm tình nghĩa xưa kia.
Đáng tiếc, bức thư này cũng không chuyển được đến tay lão phu nhân, quản gia đã được
Thuỷ Ngân dặn dò, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Chương Lâm. Thư vừa
gửi đến nhà họ Chương đã bị quản gia lấy đi, đưa đến nơi này của Thuỷ
Ngân. Cô cầm lá thư với lời lẽ khẩn thiết, cảm động, vạch trần "bộ mặt
thật" của cô, đọc qua một lượt rồi tiện tay thu về.
Nói không chừng ngày sau thứ này sẽ có tác dụng.
Sau đó cô quay đầu, “sầu lo” nói với quản gia rằng mình lo lắng lão phu
nhân sau khi hết tức giận rồi sẽ mềm lòng với Chương Lâm, rốt cuộc
thuyết phục được quản gia mang ngân phiếu đi chuẩn bị, cam đoan sau này
Chương Lâm không thể tuồn ra ngoài bất kỳ mảnh giấy nào nữa.
Đồng thời, Huệ Hồng sau một hồi "bệnh nặng" đã hoàn toàn biến mất ở nhà họ Chương.
Toà nhà của nhà họ Chương rất lớn, Thủy Ngân ở chỗ này coi như tương đối dễ chịu. So với Thẩm Thu Uyển nguyên bản đang mang thai mà vẫn phải chịu
nạn chịu khổ để phổ độ chúng sinh thì cuộc sống của cô cực kỳ thoải mái.
Thời gian này, cô thường xuyên đi lại trong vườn, vừa ngồi trong đình mát
vừa xem cá chép tranh nhau thức ăn. A Phúc xách theo váy vội vàng từ
hành lang đi tới.
"Đại thiếu phu nhân, em nghe được chuyện này." A Phúc đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói: "Mấy tháng nay Thẩm lão gia
thường xuyên lui tới sòng bạc, hình như lại thua không ít tiền."
Thẩm lão gia là cha ruột của Thẩm Thủ Uyển, tên là Thẩm Thụy Đức, một con ma bài bạc không có thuốc chữa.
Tại thời điểm A Phúc chạy tới, Thuỷ Ngân lập tức chuyển sang chế độ diễn
xuất. Nghe xong, vẻ mặt của cô tràn ngập sự lo lắng, "Rõ ràng cha đã
đồng ý với tôi sau này sẽ sống thật tử tế, làm sao lại đi đánh bạc
được?"
A Phúc tức giận nói: "Phải đó, Thẩm lão gia cũng thật quá
đáng, cầm sính lễ của nhà họ Chương đi đánh bạc! Không mảy may suy nghĩ
cho Đại thiếu phu nhân ngài một chút nào."
Thủy Ngân gặng hỏi: "Vậy hiện tại ông ấy thế nào?"
A Phúc do dự một lát, vẫn dựa theo tình hình thực tế trả lời: "Hình như
lại nợ tiền đánh bạc, lúc em đi nghe ngóng thấy ông ấy đi khắp nơi nói
rằng con gái đã gả vào nhà họ Chương, nhất định sẽ có tiền giúp ông ấy
trả nợ."
Thủy Ngân không ngừng thở dài, "Như vậy đi, A Phúc, tôi ở đây có một chút tiền, em lén mang ra đưa cho ông ấy nhé."
"Đại thiếu phu nhân!" A Phúc dậm chân: "Sao ngài lại dung túng Thẩm lão gia
như thế, bản thân ngài cũng có bao nhiêu tiền riêng đâu. Cho rồi thì
ngài làm sao bây giờ?"
Thủy Ngân buồn bã cười một tiếng, "Ai bảo ông ấy là cha của tôi, tôi cũng thể mặc kệ sự sống chết của ông ấy."
Cuối cùng A Phúc vừa tức giận vừa mang theo tiền đi tìm Thẩm lão gia. Thủy
Ngân tính toán thời gian, chút ít tiền này đương nhiên không đủ để lão
cha ham mê bài bạc của Thẩm Thu Uyển kia tiêu xài. Chờ ông ta tiêu hết
rồi, nếm được ngon ngọt tự nhiên sẽ tìm đến nhà họ Chương đòi hỏi thêm.
Bên trong nội dung nguyên tác cũng có một đoạn như vậy, chỉ có điều phải là mấy tháng sau. Thẩm Thụy Đức nợ nần quá nhiều chạy tới lăn lộn khóc lóc om sòm, nói rằng mình sống không nổi nữa, muốn Thẩm Thu Uyển giúp ông
ta trả tiền; còn nói cô đường đường là Đại thiếu phu nhân của nhà họ
Chương, làm sao lại không bỏ ra nổi số tiền đó. Còn gào mồm mắng cô bất
hiếu, gây ra ầm ĩ không nhỏ, khiến cho mặt mũi của Thẩm Thu Uyển ở nhà
họ Chương chẳng còn lại gì, bị người ta không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Khi đó cái thai trong bụng Thẩm Thu Uyển đã lớn, lại không có địa vị gì ở
nhà họ Chương, chỉ biết rụt cổ mà sống. Bị cha ruột bức bách không biết
làm thế nào, đành phải ôm bụng lớn quỳ lạy lão phu nhân trong một đêm
mưa gió, cầu xin bà cho vay tiền, lúc ấy thê thảm chật vật không sao kể
xiết.
Tuy nhiên, hiện giờ Thủy Ngân cố ý đi đánh động con ma bài bạc này, chính là để thúc đẩy ông ta sớm ngày tìm tới cửa.
Cô véo một ít thức ăn cho cá ném vào trong nước, nhìn đám cá nhao nhao tích cực tranh giành, phát ra một tiếng cười khẽ.
Cái này chẳng phải giống như ném ra một chút mồi nhử, câu được một con cá lớn hay sao?
Cô cần một cơ hội danh chính ngôn thuận đi ra ngoài một chuyến, hi vọng
người cha ham mê bài bạc của Thẩm Thu Uyển bỏ ra một chút công sức, đến
đòi tiền sớm một chút.
Đúng như dự đoán của Thủy Ngân, vốn dĩ vì
cái chết của Chương Đại thiếu gia mà Thẩm Thụy Đức không dám ra khỏi
cửa, nhưng sau khi nhận được một ít tiền cứu tế của con gái, cảm thấy có thể đòi đứa con này được nhiều hơn nữa. Mấy ngày nay sau khi tiêu xài
hết tiền liền dứt khoát tìm tới cửa.
Ông ta còn chưa gặp được Thẩm Thu Uyển đã bị quản gia cản lại.
Cái này Thuỷ Ngân cũng đã có dự tính từ trước, cô vốn không muốn nhìn thấy
con ma bạc bài kia lần này, đang nghĩ có nên “trong lúc vô tình” lượn
qua trước mặt quản gia, nói cho ông biết gần đây mình cảm thấy không quá dễ chịu, chịu không nổi kích thích, để đến lúc đó quản gia chủ động cản người lại hay không.
Nhưng còn chưa kịp hành động, A Phúc đã
nhanh chân giành mất. A Phúc là một cô gái thành thật, cô nàng nhanh
nhẹn báo cáo chuyện người cha ham bài bạc kia áp bức Đại thiếu phu nhân, khiến cho Đại thiếu phu nhân không thể an tâm dưỡng thai cho quản gia.
Vậy nên căn bản Thủy Ngân còn chưa kịp ra sân, sự việc đã được giải
quyết xong rồi.
Thẩm Thụy Đức bị ngăn lại ở bên ngoài cổng nhà họ Chương, vài ngày trôi qua, Thủy Ngân tính toán thời gian đi tìm quản gia.
"Tôi mới biết được hoá ra cha từng tới đây tìm tôi . . . Tôi biết cha mình
có chút quá phận, tuy rằng ông ấy khiến cho tôi đau lòng nhưng có ơn
sinh dưỡng, tôi không thể vứt bỏ không để ý. Tôi muốn âm thầm đi thăm
ông ấy, khuyên nhủ một phen xem sao. Xin quản gia hãy giúp tôi lần này."
Thủy Ngân bày ra tấm lòng con gái hiếu thảo, giành được sự trợ giúp của quản gia.
Cô làm Đại thiếu phu nhân, bình thường không thể tùy ý đi ra ngoài. Những
người từ viện lớn của nhà họ Chương muốn đi ra ngoài, bình thường đều
phải xin thẻ bài từ chỗ lão phu nhân. Trừ lão phu nhân ra, cũng chỉ có
quản gia bên này là có thể làm một chút hành động nhỏ giúp cho cô vụng
trộm đi ra.
Giấu diếm được lão phu nhân, Thủy Ngân có cơ hội đi
ra ngoài. Coi như sau này có bị điều tra ra thì cô vẫn có lý do chính
đáng. Dù sao đây là thời đại chữ hiếu được đặt lên hàng đầu, hành động
này của cô không có chỗ nào để chê trách cả.
Cô tính giành lấy cơ hội này để đi ra ngoài mua thuốc. Cô không muốn giữ lại đứa bé, đương
nhiên phải đi mua thuốc phá thai. Tuy nhiên A Phúc lại đi cùng với cô,
trước khi đi mua cần phải nghĩ cách tách khỏi A Phúc mới được.
Cô có một vài ký ức quan trọng của Thẩm Thu Uyển. Quá khứ của Thẩm Thu
Uyển không khác gì một bộ phim truyền hình, một bộ phim khiến người xem
cực kỳ không thoải mái.
Trở về nhà họ Thẩm có trong trí nhớ, Thủy Ngân nhìn cánh cửa rách nát, để A Phúc đứng chờ ở bên ngoài, một mình bước vào.
Con ma bài bạc kia uống say không biết trời đất là gì, hơi rượu nồng nặc.
Thủy Ngân nhìn người đàn ông trung niên nằm trên cái chiếu rách đang
ngáy o o, nhíu mày, đi qua đẩy đẩy ông ta, "Cha? Cha mau tỉnh lại."
Thẩm Thụy Đức không có một chút phản ứng, đã say bất tỉnh nhân sự. Ông ta
thường xuyên ở trong bộ dạng này, sau khi uống say chẳng nhớ được cái
gì, thỉnh thoảng còn đánh Thẩm Thu Uyển, đến lúc tỉnh rượu lại hối hận.
Đúng là một kẻ rác rưởi tiêu chuẩn.
Thủy Ngân đột nhiên nảy ra
một ý, cô nhìn xung quanh một chút, tìm được cây gậy chắc chắn, dùng hết sức lực nện xuống hai chân của Thẩm Thuỵ Đức ——
"A! Cha, cha làm sao thế này?" A Phúc nghe thấy tiếng la kinh hoảng của Đại thiếu phu nhân, vội vàng đẩy cửa chạy vào.
"Đại thiếu phu nhân, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cô thấy Đại thiếu phu nhân nước mắt lưng tròng hoảng hốt nói: "Không biết
là ai đánh gãy chân của cha tôi, cũng không biết ông ở nơi này hôn mê
bao lâu rồi. A Phúc, mau mau, em trước trông cha giúp tôi để tôi chạy đi tìm bác sĩ."
Nói xong, cô không đợi A Phúc kịp phản ứng, nhanh chân rời khỏi nhà họ Thẩm.