Thủy Ngân từng có ba người bạn trai, trong gần ba mươi năm cuộc đời
mình, những người đã từng là người yêu, cha mẹ và bạn bè, giống như
những khóm bụi gai chặn ngang trên con đường đời của cô, có tác dụng
giúp cô rèn giũa đau đớn.
Cha mẹ là người đánh nát tất cả tôn nghiêm của cô, sinh cô ra để chịu
đựng đau khổ. Những người cô đã từng yêu, cho cô an ủi, nhưng lại đẩy cô tiến sâu vào thống khổ hơn. Bạn bè của cô, cho cô vui vẻ nhưng lại để
cô lẻ loi.
Con người không phải vừa sinh ra đã kiên cường mạnh mẽ. Cô đã từng là
người bình thường biết khóc biết cười biết náo loạn, từng chật vật không chịu nổi, từng phải trải qua tù tội, từng mua dây buộc mình, từng trốn
tránh tất cả... Nhưng trải qua cực khổ, giống như luyện sắt trong lò
nung, đã thiêu huỷ tất cả những gì vốn có của cô, đổ bê tông thêm một
lần để có được cô của hiện tại này.
Con người biến thành bộ dạng gì có quan hệ rất lớn với những người gặp
phải trong cuộc đời. Thủy Ngân chán ghét cha mẹ mình, bởi vì trong sinh
mệnh của cô có lưu lại dấu vết và tổn thương do bọn họ gây ra. Chính vì
bọn họ mà cho đến nay cô vẫn không chấp nhận được việc mang thai sinh
con. Tình yêu cứ thế chấm dứt, khiến cho cô không muốn tiếp nhận tình
cảm của một người mới.
Cũng không phải là sợ phải thất vọng thêm một lần nữa, chỉ là cô đã học
được cách tự yêu chính bản thân mình. Tìm được biện pháp chung sống hoà
bình với những cảm xúc của bản thân, không giống như khi còn bé nữa, chỉ vì không có ai yêu thương mà khao khát hy vọng có ai đó xuất hiện yêu
thương mình.
Trước đó, khi nuôi nấng Hạ Tiểu Yến, có lúc cô không nhịn được nhớ đến
cha mẹ của mình trước kia. Hiện tại đối mặt với Cao Gia Nhạc trẻ tuổi
theo đuổi, cô cũng không tránh được việc nhớ đến người yêu cũ.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến bản thân mình trong một đoạn thời gian ngắn
nào đó của quá khứ, có thể là vui vẻ, bi thương hay bình thường. Cho dù
con người cô đã bị đánh nát rồi đổ bê tông nhưng cũng không thể hoàn
toàn khống chế một mặt cảm tính của chính mình.
Đại khái việc không thể khống chế được cảm xúc của bản thân chính là một việc khiến con người cảm thấy khó chịu nhất.
Có lẽ bởi vì tự tay giết người cho nên đêm nay Thủy Ngân không thể ngủ
ngon. Không phải cô sợ hãi, mà chẳng qua có chút mệt mỏi, cả người lơ lơ lửng lửng, mù mù mịt mịt.
Cao Gia Lương trở về nhà họ Cao dưỡng thương, tự nhiên An Chi cũng ở chỗ này. Bọn họ không thể nào cứ ở mãi trong viện của Cao Gia Nhạc, vậy nên Đại phu nhân yêu cầu Thủy Ngân nhường lại chỗ ở vốn dĩ thuộc về Cao Gia Lương.
Dù gì Đại phu nhân vẫn yêu thương con trai mình, thật hiếm khi nói
chuyện ôn hoà với Thủy Ngân như thế này: "Để Gia Lương ở cùng với cô
trong viện đi, An Chi ở cùng với Gia Vân là được rồi."
Thủy Ngân: "Không có khả năng."
Đại phu nhân: "Vậy cô muốn thế nào, An Chi cũng đã mang thai rồi, không
thể mặc kệ cô ta mà đuổi ra ngoài. Cô hãy thương lấy đứa bé, có thể
thông cảm cho chúng tôi được không?"
Thủy Ngân vẫn giữ nguyên giọng điệu thật dễ nói chuyện đó: "Ý con là
chừng nào con còn ở viện đó thì Cao Gia Lương không được ở. Còn An Chi
thì cô ta ngủ ở đâu cũng được."
Chỉ là cô không thích địa bàn của mình bị người khác chiếm mà thôi.
Đại phu nhân: "Cô nói gì vậy, cô là người vợ mà Gia Lương cưới hỏi đàng
hoàng về đây. Chẳng lẽ từ giờ đến hết đời cứ cùng nó tách ra như thế?
Chuyện cô tức giận An Chi chúng tôi hiểu, nhưng đợi An Chi sinh ra đứa
bé thì sẽ vẫn để cho cô nuôi. Đến lúc đó An Chi không ở nhà họ Cao nữa,
cô nhắm mắt làm ngơ là được rồi. Tình thế hiện tại cũng chỉ là tạm
thời."
Thủy Ngân nghe những lời này của Đại phu nhân, bắt đầu cân nhắc xem mình có nên duy trì kế hoạch cũ nữa hay không.
Theo kịch bản thì hẳn là cô có thể sống thoải mái ở nhà họ Cao thêm được mấy năm, nhưng bây giờ chiến tranh phát sinh sớm, nhà họ Cao có một
đống phiền phức, Cao Gia Lương và An Chi đều về đây làm chướng mắt, còn
có Cao Gia Nhạc ... tuy rằng người trẻ tuổi rất tốt, nhưng cô không muốn tiếp nhận.
Hiện giờ nhà họ Cao không còn thích hợp cho cô ở lại nữa rồi.
Thủy Ngân vốn là phái hành động, sau khi suy nghĩ rõ ràng lập tức tiến hành quyết định.
"Con muốn ly hôn với Cao Gia Lương."
Đại phu nhân kinh ngạc, "Như vậy sao được!"
Thủy Ngân: "Đương nhiên là được."
Hôn nhân giữa cô và Cao Gia Lương liên quan đến mối quan hệ giữa hai nhà Cao - Lâm, vô duyên vô cớ kết thúc thì đúng là khá phiền phức, nhưng
bây giờ cô không muốn tiếp tục nữa, vậy nên có phiền toái đến thế nào cô cũng phải giải quyết dứt khoát.
Lâm phụ Lâm mẫu đến đây, Lâm mẫu cũng có suy nghĩ giống như Đại phu
nhân, khuyên cô nhịn một chút, về sau nhận nuôi đứa bé của An Chi là
được rồi.
"Trước đó không phải vẫn ổn thoả hay sao, cớ gì bây giờ đột nhiên lại
muốn ly hôn chứ? Nếu con ly hôn lúc này thì về sau biết tái giá như thế
nào, tới lúc đó còn ai nguyện ý cưới con về nữa?" Lâm mẫu mặt mũi ủ ê.
Lúc trước Thủy Ngân lười nhắc đến chuyện ly hôn này cũng bởi vì thời đại hiện giờ phụ nữ không có lựa chọn được độc thân. Hoặc là lấy chồng,
hoặc là tái giá sau khi ly hôn, chứ không thể ở mãi trong nhà mẹ đẻ
được.
Biết Lâm mẫu không thể làm ra quyết định, Thủy Ngân trực tiếp đưa ra yêu cầu với Lâm phụ.
Đối với người cha yêu thương con cái hết mực như ông, chỉ cần cô khóc thống thiết một chút là đủ rồi.
"Cha, con thật sự không muốn sống như vậy cả đời. Chẳng lẽ nhà họ Lâm chúng ta không nuôi nổi một đứa con gái hay sao."
"Nếu hai người không đồng ý, chỉ e rằng con gái sẽ chết tại nhà họ Cao!"
Vì Thủy Ngân hết sức kiên định, cuối cùng việc này vẫn được giải quyết xong.
Thủy Ngân kêu người chuyển đi mười mấy bồn hoa nhài và hoa bách hợp cho
mình. Cao Gia Nhạc đến tiễn cô, thấy cô không mang theo đồng hồ bên
trong phòng, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Tam ... Vì sao chị không mang
theo đồng hồ mà em tặng chị?"
"Vậy có phải sau