Hai cha con Tống Đình và Hạ Đông Bằng sống trong một căn biệt thự có hoa viên mới được xây dựng cách đây hai năm. Đứa con trai Hạ Thừa Tổ mà Hạ
Đông Bằng mới nhận lại không thể ở chung với bọn họ, cậu ta được đưa tới sống một mình trong một căn nhà cũ đã lâu không dùng của nhà họ Tống.
Sau khi Hạ Thừa Tổ trở thành người tàn tật, tính tình của cậu ta càng
ngày càng gắt gỏng, động một tí là nổi điên lên đập phá đồ đạc. Hạ Đông
Bằng nhìn bộ dạng này của con trai, cảm thấy hết sức đau lòng; nhưng
đồng thời anh ta cũng cảm thấy đứa con trai này thực sự làm mất mặt anh
ta, liền nghe theo ý của Tống Đình, để một mình cậu ta sống ở nhà cũ.
Tuy rằng là nhà cũ nhưng phòng ở cũng không tệ, còn có người hầu chăm
sóc. Từ khi Hà Tiểu Liên đi theo Hạ Thừa Tổ cũng chuyển vào sống trong
căn nhà xinh đẹp này. Chỉ có điều cô nàng còn chưa kịp hưởng thụ cuộc
sống tốt lành có người hầu sai bảo thì đã bị Hạ Thừa Tổ cay cú đánh cho
một trận.
"Đồ tiện nhân, dám bỏ tôi ở lại một mình rồi chạy, trơ mắt ra nhìn thứ
kỹ nữ kia đánh tôi. Không biết tiến lên đánh lại bà ta sao?" Hạ Thừa Tổ
vừa đánh vừa chửi, Hà Tiểu Liên cũng không dám phản bác. Vốn dĩ cô nàng
là kiểu cứ thấy có nguy hiểm là chỉ biết lo cho bản thân, huống chi Hà
Tiểu Liên đâu có tình cảm gì với Hạ Thừa Tổ, bị dọa cho sợ chết khiếp
rồi còn tâm trí nào mà nhớ đến cậu ta nữa.
Thấy Hà Tiểu Liên ôm đầu co ro ở dưới chân mình, bộ dạng hết sức đáng
thương, Hạ Thừa Tổ hừ một tiếng khinh miệt, vứt quải trượng qua một bên
hổn hển phun ra mấy câu chửi thề.
Lúc này Hà Tiểu Liên mới đứng lên, cẩn thận dè dặt chạm vào cậu ta: "Cậu không sao chứ? Chúng ta thật sự không đến bệnh viện sao?"
Hạ Thừa Tổ mặt mũi bầm dập, tức giận nói: "Đi bệnh viện làm gì, để cho người ta cười vào mặt tôi à?"
Hà Tiểu Liên lại xúi giục: "Vậy chuyện này cũng phải nói cho ba biết
chứ. Cậu bị tiện nhân Mộc Hương kia đánh đến mức này, nếu ba biết được
nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta."
Hạ Thừa Tổ cười lạnh: "Chị thì biết cái gì, lão già Hạ Đông Bằng kia vốn là người tai mềm. Nói cho lão biết, không chừng đến lúc ấy chỉ cần tiện nhân kia khóc lóc mấy câu là bỏ qua ngay."
"Muốn đối phó với ả tiện nhân đó, tôi tự có biện pháp!" Hạ Thừa Tổ giọng điệu âm trầm, "Ở chỗ này tôi quen biết không ít người, những kẻ đó đến
giết người cũng dám làm. Tôi xuất tiền ra để cho bọn họ làm giúp chuyện
vặt này, bọn họ lại chả thích quá."
Hà Tiểu Liên cũng làm việc ở nơi đen tối đó, nhớ đến tác phong làm việc
của những người kia, nhịn không được khẽ run lên một chút. Nhưng nghĩ
đến chuyện Mộc Hương sẽ sớm bị xử lý, cô nàng lại lập tức thấy thật hưng phấn. Đáng đời! Có bị đánh chết luôn thì càng tốt, mà tốt nhất là trước khi chết nên bị đám người đó chà đạp cho nữa!
"Chị lập tức đi liên hệ Khiên ca cho tôi. Tôi muốn bọn họ đi “tiếp đãi” ả tiện nhân kia thật cẩn thận ngay trong ngày hôm nay." Hạ Thừa Tổ nói
xong, Hà Tiểu Liên mềm mại đáp lời: "Được, tôi đi giúp cậu liên hệ
ngay."
. . .
Thủy Ngân đón xe đi tới Tống gia. Vừa xuống xe trùng hợp gặp được Tống
Đình đang xách túi đi ra ngoài. Tống Đình nhìn thấy cô, lập tức quay đầu lại nhìn đằng sau một chút, lúc quay về nhìn Thuỷ Ngân, ánh mắt có hơi
thay đổi, hiện lên sự cảnh giác: "Tôi nhớ cô đã nói là sẽ không đến tìm
anh Đông Bằng rồi mà. Bây giờ cô tới đây để làm gì?"
Đối với thái độ thù địch mơ hồ của Tống Đình, Thủy Ngân cũng chẳng để
tâm, "Đúng là tôi chẳng muốn đến tìm anh ta làm gì, chỉ có điều cậu con
trai của anh ta tới tìm tôi gây phiền phức. Đương nhiên tôi phải ra tay
giải quyết rồi."
Tống Đình chú ý đến động tĩnh phía sau cổng lớn, nhanh chóng nói: "Vừa
hay tôi muốn đến nhà hàng Tây ăn cơm, chúng ta chuyển sang chỗ khác nói
chuyện đi. Đừng để anh Đông Bằng trông thấy."
Trong nhà họ Tống, Hạ Đông Bằng đang ở nhà tĩnh dưỡng đúng lúc đi đến
bên cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Tống Đình bước lên xe, mà ở bên cạnh cô
còn có một người phụ nữ khác. Người đó cũng cúi người bước vào xe ngồi,
một bên mặt kia làm anh ta không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Hạ Đông Bằng kinh ngạc, nhìn chiếc xe khởi động, anh ta đột nhiên giật
mình. Cốc nước trên tay rơi xuống đất đánh “bịch” một cái, làm ướt một
mảnh thảm.
"Ai da, tiên sinh, ngài không sao chứ? May quá cái cốc không bị vỡ, để
tôi lau dọn chỗ này cho, ngài qua bên kia ngồi đi." Người hầu nhanh tay
nhanh chân bắt đầu thu dọn.
Sắc mặt Hạ Đông Bằng hết sức khó coi, "Chị có biết Đình Đình đi đâu không?"
Người hầu nhìn ngày trên lịch một chút rồi trả lời, "Hẳn là tới nhà hàng Tây ở ven sông ăn cơm rồi. Tiểu thư rất thích qua đó dùng bữa. Trước
kia có mấy tháng đi liên tục, nhưng từ ngày ngài xảy ra chuyện thì không thấy tiểu thư đến đó nữa, chắc là lo cho ngài quá. Hiện tại ngài đã
khoẻ lại, có lẽ tiểu thư tâm trạng tốt lại muốn tới đấy."
Hạ Đông Bằng ngồi một hồi lâu không nói gì. Trong đầu anh ta không ngừng nghĩ đến người phụ nữ mình nhìn thấy vừa rồi. Là Mộc Hương sao?
Nhưng sao Mộc Hương lại xuất hiện ở đây? Mà Mộc Hương ở trong trí nhớ
của anh ta không được trẻ trung như vậy, dáng vẻ của cô ấy phải là cẩn
trọng tự ti, không có khả năng chỉn chu được như thế. Nhưng nếu không
phải là Mộc Hương thì làm sao dáng dấp lại giống nhau đến vậy?
Nếu quả thực người đó là Mộc Hương thì vì sao cô ấy và Tống Đình trông
như có quen biết? Tống Đình có biết quan hệ giữa hai người bọn họ hay
không? Rốt cuộc Mộc Hương có mục đích gì, có phải cô ấy đến để phá hoại
cuộc sống hiện giờ của anh ta, vạch trần hết thảy quá khứ của anh ta với Tống Đình hay không?
Càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, trên trán Hạ Đông Bằng toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta cũng không phải là kẻ ngu. Từ khi anh ta khỏi bệnh trở về, thái
độ của Tống Đình đối với anh ta không còn nhiệt tình như trước nữa. Vì
chuyện rút tiền của nhà máy rượu mà anh ta bị Tống Hưng Phú dạy dỗ cho
một trận, Tống Đình cũng không bênh vực anh ta như mọi lần. Anh ta đã là con rể của nhà họ Tống, về sau sớm hay muộn thì nhà máy rượu của nhà họ Tống cũng do anh ta quản lý, lấy một chút tiền thì có làm sao? Trước
kia anh ta cũng từng làm như thế, nhưng hai cha con họ đâu có nói câu
nào.
Lúc ấy Hạ Đông Bằng không cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì, chỉ đoán là
Hạ Thừa Tổ làm Tống Hưng Phú và Tống Đình không vui nên cố ý làm khó anh ta.
Bây giờ nghĩ kỹ một chút, nói không chừng chẳng phải là do Thừa Tổ mà là vì Mộc Hương cũng nên. Biết đâu cô ấy nói cái gì đó với Tống Đình, thế
nên Tống Đình mới đối xử với anh ta lạnh nhạt hẳn đi.
"Tiên sinh, tiên sinh?" Người hầu gọi mấy câu, Hạ Đông Bằng mới hoàn hồn lại.
"Tiên sinh, sắc mặt của ngài không tốt lắm, có phải là thấy chỗ nào không thoải