Hạ Tiểu Yến sốt cao mãi không hạ, Thủy Ngân chỉ có thể đưa cô bé đến bệnh viện.
Bệnh viện ở thời đại này đương nhiên là kém rất rất nhiều so với đời
sau, quy mô nhỏ, bác sĩ cũng không có nhiều. Về vấn đề khám chữa bệnh,
hiểu biết của Thủy Ngân không nhiều lắm. Tuy vậy những bài thảo luận
trên báo chí liên quan đến Trung y và Tây y xem cái nào tốt, cái nào xấu có không ít. Đây là một quốc gia rất khó khăn trong việc tiếp nhận
những cái mới, hiện tại Tây y không được ưa chuộng cho lắm.
Bệnh nhân trong bệnh viện chẳng có mấy người, cho dù là ở thành phố lớn
như Thượng Hải này, những người mắc bệnh mà lựa chọn đến bệnh viện thăm
khám chỉ là số ít, đại đa số những gia đình tầm trung đều thích tìm tới
bác sĩ Đông y. Còn những người nằm ở tầng lớp bên dưới thì hầu hết đều
lựa chọn không uống thuốc, mà chỉ dựa vào ý chí của bản thân để vượt
qua, chịu không nổi nữa thì còn có cái chết mà thôi.
Cầu thầy chữa bệnh, ở bất kể thời đại nào cũng không hề dễ dàng.
Bà Dương cũng đi theo Thuỷ Ngân đến bệnh viện, "Không sao đâu, làm một
lần châm cứu hạ sốt rồi về nhà nghỉ ngơi tĩnh dương hai ngày là ổn.
Trước đó cháu gái của nhà hàng xóm nhất quyết không chịu uống thuốc vì
đắng, cũng sốt cao không hạ, thế mà chỉ châm một lần là khỏi ngay. Tuy
làm cái này hơi đắt một tí nhưng có tác dụng lắm."
Ý bà Dương là muốn để cho Hạ Tiểu Yến châm hạ sốt rồi về nhà, nhưng Thủy Ngân lại trực tiếp quyết định phải nhập viện.
Bà Dương kinh ngạc: "Tại sao lại phải nhập viện? Nhập viện vừa không
tiện vừa mắc tiền, đi về nhà chăm sóc điều dưỡng thì tốt hơn."
Thủy Ngân: "Đứa nhỏ này có hơi thiếu máu, cháu muốn để nó được kiểm tra
cẩn thận một chút." Cô nhẹ nhàng ôm bé gái trong ngực, trong lòng âm
thầm có một vài suy đoán khó có thể nói ra.
Muốn kiểm tra thân thể cũng không phải là việc dễ dàng, quá trình xét
nghiệm kiểm tra của bệnh viện lúc này còn chưa được quy mô bài bản.
Trước tiên bọn họ sắp xếp giường bệnh, sau đó mới đi sang các bệnh viện
khác để xin được sử dụng dụng cụ kiểm tra. Không phải bệnh viện nào cũng có đầy đủ một bộ dụng cụ kiểm tra sức khoẻ, mỗi bệnh viện lại có những
dụng cụ máy móc khác nhau, thỉnh thoảng còn phải sang nhau mượn dùng.
Hạ Tiểu Yến không quen với hoàn cảnh của bệnh viện, khá là sợ hãi, cứ
không nhìn thấy Thuỷ Ngân đâu là mắt đảo quanh phòng bệnh rồi ngóng ra
ngoài cửa nhìn. Bà Dương trêu cô bé giống như con chim non, ở trong tổ
rướn cổ gào khóc đòi ăn.
Thủy Ngân bận tới bận lui, đưa cô bé tới các bệnh viện khác để kiểm tra, cuối cùng là tới bệnh viện lớn nhất của Thượng Hải.
. . .
Hạ Đông Bằng bị ngã vỡ đầu, chảy không ít máu, nhìn qua cực kỳ dọa
người, được cấp tốc đưa đi cấp cứu ở bệnh viện lớn nhất Thượng Hải. Tống Đình vốn đang ở nhà uống trà nói chuyện phiếm với bạn bè, nghe được tin thì giật nảy mình, chạy tới ngay lập tức.
Nghe nói tên lưu manh đẩy Hạ Đông Bằng ngã ra nông nỗi kia đã được đưa
đến cục cảnh sát, Tống đại tiểu thư hừ một tiếng, "Không thể để cho loại lưu manh đó sống yên ổn được. Gửi chút quà đến cục cảnh sát biếu cảnh
sát trưởng Ngô, để ông ấy “chăm sóc” tên tội phạm giết người kia thật
tốt!"
Cô nhìn dáng vẻ hôn mê của Hạ Đông Bằng, vẫn rất đau lòng. Dù sao đây
cũng là người đàn ông mà cô cảm thấy vừa ý, hai người lại mới kết hôn,
tình cảm còn đang mặn nồng. Nhìn anh ta bị thương như thế này sao có thể không đau lòng được cơ chứ.
"Bị thương ở đầu thì chỉ sợ là có chút phiền toái." Bác sĩ vừa nói xong, Tống Đình đã lã chã nước mắt. Sao cô lại xui xẻo đến vậy, chẳng lẽ vừa
kết hôn đã trở thành quả phụ hay sao?
Tống Hưng Phú vỗ vỗ vai con gái, dặn dò bác sĩ: "Bác sĩ cứ dùng loại
thuốc tốt nhất, xin ông nhất định phải chữa khỏi cho Đông Bằng."
Đồng thời đi vào bệnh viện ngoài Tống Đình ra, còn có Hà Tiểu Liên. Lúc
trước thời điểm Hạ Thừa Tổ và Hạ Đông Bằng nói chuyện rồi phát sinh
tranh chấp, kỳ thật cô nàng đứng cách đó không xa nhìn xem. Vốn dĩ Hạ
Thừa Tổ không thể đến gần chỗ đó, là Hà Tiểu Liên nghĩ cách để đánh lạc
hướng bảo vệ.
Cô nàng đứng gần đấy là để canh chừng cho Hạ Thừa Tổ, cứ nghĩ hai cha
con bọn họ nói rõ ràng với nhau hết hiểu lầm rồi thì sẽ không sao. Ai
ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn này. Mắt thấy Hạ Đông Bằng ngã đến
đầu rơi máu chảy, Hạ Thừa Tổ lại bị bắt, Hà Tiểu Liên bị doạ không nhẹ,
cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể lén lút đi theo tới bệnh
viện.
Căn phòng trọ lúc trước Hà Tiểu Liên và Hạ Thừa Tổ thuê đã không còn
tiền thuê tiếp, hai người lưu lạc đầu đường hai ngày. Nếu không phải Hà
Tiểu Liên trộm giấu một chút tiền, chỉ e đã sớm bị đói chết.
Không biết sau này phải làm thế nào đây? Hiện tại đến Hạ Thừa Tổ cũng không thể dựa vào được nữa rồi.
Hà Tiểu Liên không có chỗ nào để đi, trốn ở đại sảnh bệnh viện nhìn
người đến người đi, đầu óc tràn đầy tuyệt vọng. Bỗng nhiên, ánh mắt của
cô nàng dừng trên người phụ nữ đang bước vào từ cửa chính bệnh viện.
Ban đầu Hà Tiểu Liên còn chưa kịp định hình, qua mấy giây liền khẽ giật
mình. Người kia! Người phụ nữ kia, trông rất giống mẹ kế Mộc Hương của
cô nàng! Đứa nhỏ được ôm trong ngực kia chẳng phải là Hạ Tiểu Yến hay
sao?
Tại sao hai người bọn họ lại ở chỗ này?
Hà Tiểu Liên cực kỳ kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc chuyển thành phấn
khích tột độ. Bà mẹ kế Mộc Hương kia cũng sống ở thành phố này, nhìn
quần áo giày dép trên người đều rất đẹp, trông trẻ hơn nhiều so với
trước kia, khẳng định hiện tại sống vô cùng tốt.
Nói không chừng bây giờ bà ta ở Thượng Hải gả cho người đàn ông khác mới sống tốt được như vậy, cô nàng có thể tìm tới bà ta. Nói cho cùng, cô
nàng vẫn là con gái