Thủy Ngân cầm chiếc
dây thừng đã chuẩn bị sẵn, bình tĩnh bước qua trói chặt tay chân và cổ
của Thẩm Thụy Đức, cột chắc cố định trên giường. Sau đó, cô cầm cái gậy
gỗ cũng đã được chuẩn bị từ trước lên, dùng sức đập gãy chân của ông ta.
Thẩm Thụy Đức bị đánh đau mà tỉnh, ông ta ngơ ngác không biết đã xảy ra
chuyện gì. Vừa há mồm ra định kêu gào thì lập tức bị người khác che lại. Thẩm Thuỵ Đức miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện Thẩm Thu Uyển một tay cầm gậy, một tay che miệng ông ta, gương mặt lộ ra vẻ cay nghiệt mà trước
giờ ông ta chưa từng thấy. Ông ta không thể động đậy, chỉ cảm thấy thân
thể vô cùng đau đớn.
Thẩm Thuỵ Đức trợn muốn rách cả mí mắt, giận dữ nhìn chằm chằm con gái
đứng trước mặt, gắng sức lắc đầu muốn thoát khỏi tay cô, mắng không rõ
chữ: "Tiểu súc sinh! Mày đang làm gì? Muốn lật trời rồi à?"
Thủy Ngân dứt khoát túm lấy cái khăn lau nhét vào miệng ông ta, cẩn thận chặn kín lại còn ghìm thật chặt khiến ông ta không thể phát ra bất cứ
âm thanh nào, sau đó mới nói: "Lật trời hả? Nếu ông cảm thấy mình là
trời thì đúng là hôm nay tôi muốn lật nó rồi đây." Nói xong, lại thêm
một gậy giáng xuống. Đập rơi mất cái răng vàng của Thẩm Thuỵ Đức, răng
và máu tươi cùng bắn ra.
Thủy Ngân không quan tâm đến người đàn ông trung niên đang nằm như cá
chết kia nữa, cô cởi chiếc áo khoác dính máu, đi xung quanh phòng tìm
chứng minh hộ tịch và chút ít tiền…. Thu xong các thứ thì xách một túi
hành lý nhỏ cứ như vậy đi ra ngoài.
"Tôi đi đây." Cô nhếch môi, tiện tay đóng cửa, để lại bên trong ánh mắt hoảng sợ giận dữ lại bất lực của Thẩm Thuỵ Đức.
Lần này chưa gả vào nhà họ Chương, đương nhiên là cô không định qua đó
dây dưa với đám người kia nữa. Cô không phải là loại người ưa thích bị
ngược đãi, lần nào cũng phải phá thai chẳng lẽ cô thấy dễ chịu lắm hay
sao? Cũng là do cô không mạnh bằng người ta, cho nên chỉ có thể tự làm
tổn thương chính mình để tìm cho bản thân một lối thoát.
Ở trong thế giới này, phụ nữ đi tha hương một mình không phải là chuyện
dễ dàng, thậm chí còn khó hơn so với việc nghĩ kế bức chết lão phu nhân, nhưng Thủy Ngân vẫn không chùn bước lựa chọn rời đi nơi này.
Cô đón xe đi ra bến tàu để tìm một người. Người này họ Phùng, không ít
công nhân làm việc ở bến tàu đều gọi ông một tiếng Phùng đại ca. Dưới
tay ông cũng có mấy chục nhân công làm việc kiếm ăn ở đây, quen biết khá nhiều đội tàu vãng lai, có thể nói là một nhân vật có quan hệ rộng.
Mà vị gọi là chú Phùng này, có chút mối quan hệ từ xa xưa với mẹ của
Thẩm Thu Uyển, ông từng được mẹ của cô cứu giúp một lần. Trong cuộc đời
của Thẩm Thu Uyển nguyên bản, về sau thời điểm cô sống nghèo túng đã
được chú Phùng giúp đỡ rất nhiều lần. Tuy rằng những năm này hai người
không có qua lại gì, nhưng nhiều năm sau ông vẫn nguyện ý giúp đỡ con
gái của ân nhân, âu cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.
Thủy Ngân tìm ông là muốn nhờ ông hỗ trợ sắp xếp cho cô một đội tàu để
rời khỏi nơi đây. Hiện tại các phương tiện giao thông còn rất hạn chế,
hầu như đều dùng xe ngựa hoặc đi tàu thuỷ; cũng chỉ có một số thành thị
là có đường sắt, còn xe hơi loại nhỏ chỉ thuộc về những thành phần cực
kỳ giàu có, nhưng nơi này không có.
Thời điểm cô đến bến tàu đã thấy ngay mấy con thuyền đang neo phía bên
kia chờ chuyển hàng, người đến người đi vô cùng bận rộn. Cô đứng đợi một lát, nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng dấp phổ thông, đầu đầy mồ hôi sải bước đi tới. Khuôn mặt phong sương, da ngăm đen thô ráp, bởi vì sớm chiều vất vả nên nhìn qua hơi già so với những người cùng tuổi.
Ông dùng khăn tay xoa xoa mặt, nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét.
"Cháu tìm chú hả? Có chuyện gì không?" Nghe giọng điệu của ông thì có vẻ như đã biết rõ cô là ai.
Thủy Ngân dứt khoát nói: "Cháu muốn xin chú Phùng giúp cháu một chuyện, để cho cháu có thể đi theo một đội tàu rời xa nơi này."
Chú Phùng kinh ngạc nhìn cô, động tác lau mồ hôi cũng dừng lại, "Cháu
sắp gả đến nhà họ Chương rồi mà, sao đột nhiên lại muốn đi khỏi đây?"
Thủy Ngân rũ mắt xuống, chú Phùng này so với tưởng tượng của cô còn biết khá rõ tình huống của Thẩm Thu Uyển. Cô lập tức đỏ mắt, quỳ xuống, "Cầu xin chú Phùng giúp cháu một lần, Thu Uyển thật sự không còn cách nào
khác."
Chú Phùng một tay kéo cô lên, không do dự bao lâu liền nói: "Theo chú qua đây."
Chú Phùng bước đến trước một cái lều bên cạnh bến tàu, nói chuyện với
mấy người đang đứng đó. Thủy Ngân đi qua chỉ nghe thấy chú Phùng nói:
"Đúng rồi, đây là cháu gái của tôi, nó đến tỉnh G có việc. Để nó đi một
mình tôi không yên tâm, mọi người cho nó đi nhờ một đoạn đến huyện Vận
Thuỷ là được rồi."
Thủy Ngân yên lặng lắng nghe, đội tàu này của bọn họ đang chuẩn bị xuất
phát, chuyển nốt chút hàng là đi ngay. Chú Phùng không hỏi nguyên do gì
nhiều, nhưng ông lại trực tiếp chọn cho cô một đội tàu có thể rời đi
nhanh nhất.
Thủy Ngân vô cùng cảm kích lòng tốt của chú Phùng, trước khi lên đường
thật lòng nói cám ơn ông. Chú Phùng chỉ khoát khoát tay, "Mau đi đi,
cháu một mình ở bên ngoài thì cẩn thận nhiều vào."
Thời điểm bước lên thuyền, Thủy Ngân nghe được Hệ thống ở trong đầu phát ra tiếng cảnh cáo thật lớn 【 Cảnh cáo, không thể rời khỏi nơi phát
triển của nội dung kịch bản! Không thể rời khỏi nơi ở hiện tại của nhân
vật chính! 】
Thủy Ngân không để ý đến, cô bước xuống nghe theo sự sắp xếp của người
ta, an vị ngồi trong khoang thuyền cùng với một đám người. Đây cũng là
những người đi cùng đội tàu một đoạn, mục đích không ai giống ai, vẻ mặt cũng mỗi người một sắc thái. Không bao lâu sau, thuyền chậm rãi rời
khỏi bến. Thủy Ngân nhìn bến tàu cách mình càng lúc càng xa, phía trước
là mênh mông sông nước.
Cô khẽ nở nụ cười.
. . .
Tào Chí Thăng chuyển hàng trên bến tàu nhìn chiếc thuyền đang dần đi xa, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Hình như vừa rồi anh ta nhìn thấy một cô
gái trông rất giống Thẩm Thu Uyển bước lên thuyền, không lẽ nhìn nhầm
rồi sao?
Chắc là nhầm thôi, cô ấy sắp gả vào nhà họ Chương rồi mà.