Dư thị gần như sụp đổ, bà ta có cho cũng không dám tin tưởng Uyển Ngọc
lại có thể làm ra được cái tội lỗi tày trời như thế, đã vậy lại bị bại
lộ để cho "Ngoại tổ phụ" nhà chồng tương lai biết được, sau này cuộc
sống của nàng ta ở phủ đệ ngũ hoàng tử chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở và
lắm tai ương.
Dư thị trong vô thức nhận ra được có lẽ Uyển Ngọc
đã vô tình hoặc cố ý đã nói ra những oán hận và đố kỵ của bản thân suốt
mấy năm qua bằng những lời nói của Thanh Trọng. Bà ta cũng biết rằng lần này không còn cách nào khác để cứu nổi Uyển Ngọc nữa rồi, nên lặng lẽ
mà thả vạt áo của Thanh Trọng ra, khó khăn mà đứng dậy sau đó ngã xuống
ghế, ngồi đó mà thẩn thờ.
Thanh Lâm Tân gây lập tức nhận ra được
lần này Thanh Trọng không hề nói suông, liền quỳ xuống thành khẩn cầu
xin phụ thân của mình, nhưng đổi lại chỉ là một câu nói lạnh như cắt của Thanh Trọng.
"Con...chắc cũng giống như mẫu thân và muội muội
của mình đều oán hận và đố kỵ đại ca và các muội muội của mình nhỉ? Nếu
thích con có thể đi cầu hai người họ."
Thanh Lâm Tần cắn răng
nhưng lại không thể phản bác, bởi Thanh Trọng đã đâm trúng tim đen của
hắn, rằng hắn từ trước tới giờ luôn luôn đố kỵ Lâm Thần cũng như Uyển
Ca. Và tất nhiên hắn cũng không thể nào buông bỏ ý định trở thành Cảnh
vương của mình, nếu hắn trở thành Cảnh vương tiếp theo, thì Dư thị và
Uyển Ngọc có thể đường đường chính chính mà trở về lại Cảnh vương phủ
rồi.
Nghĩ trong lòng là như thế, vì vậy Lâm Tân đành cắn răng "Bỏ xe giữ tốt" mà im lặng không nói thêm lời nào để trách càng nói càng
khiến Thanh Trọng thêm phần phẫn nộ mà đuổi cả hắn đi.
Bỗng Lâm
Thần lại quỳ xuống trước mặt Thanh Trọng lên tiếng, y trước đó đã từng
muốn xin cho Uyển Ngọc nhưng lại bị mẫu thân Ngụy thị ngăn cản, y biết
lúc này không ngăn cản thì sợ rằng phụ thân sẽ vì nóng giận nhất thời mà hối hận cả đời, bởi không có bất kỳ người cha nào trên thiên hạ lại
muốn "Từ mặt" hài nhi của mình cả. Lời nói "Từ mặt" kia, âu cũng chỉ là
lời nói nóng giận nhất thời mà sau khi bình tĩnh lại người nói ra sẽ hối hận nhưng lại không có đủ dũng cảm, can đảm để thu hồi lại lời nói ấy.
"Phụ thân, xin người đừng vì tức giận nhất thời mà ra ngay quyết định,
chuyện này cho dù có lớn tới đâu cũng không nên vội vàng đưa ra phán
quyết như vậy. Ít nhất...cũng phải để sáng ngày mai rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng, xin phụ thân xem xét lại."
"Thần nhi...con quan tâm bọn họ...à con không nên xem vào phán quyết của phụ thân như vậy."
Ngụy thị và Uyển Tâm đang cực kỳ hả hê trước tội lỗi và hình phạt của bên Dư thị, nào có thể ngờ Lâm Thần lại đi cầu xin cho bọn chúng, thật là quá
ngốc đi mà. Ngụy thị vốn tính nói ra lời trong lòng, nhưng lại nhớ ra
bản thân đang ngồi ở đâu liền tiết chế lại. Đối với mẹ con Dư thị mà nói hành động này của Lâm Thần như là mèo khóc chuột, còn đối với mẹ con
Ngụy thị lại là quá đỗi ngốc nghếch, bao đồng nhưng đối với Uyển Ca và
Thanh Trọng thì đây thật sự là sự quan tâm đáng có của người huynh
trưởng và là lời nói mà Thanh Trọng cần nghe nhất lúc bấy giờ.
Thanh Trọng nghe được lời kia của đứa con trai trưởng tự dưng cảm thấy nhẹ
lòng và bớt nóng đi một ít. Lâm Thần nói rất đúng, quả thật lúc này đưa
ra quyết định có hơi nông nổi và thiếu quyết đoán. Uyển Ca vốn tính đứng ngoài hóng kịch nhưng sau lời nói kia của Lâm Thần mà nhớ ra bệnh tim
của Thanh Trọng, Uyển Ca ngay lập tức lên tiếng khuyên nhủ.
"Phụ
thân, đại ca nói rất có lý. Hôm nay dự Gia Yến cả ngày, mọi người ai nấy cũng đã mệt rồi. Giờ đã là canh 4 (tầm 2-3 giờ sáng) rồi, người hãy cho mọi người đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút, cũng là cho bản thân có thời
gian để suy nghĩ lại mọi việc. Chuyện gì đi chăng nữa cũng không quan
trọng bằng sức khỏe của người."
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi
người đều hướng về Thanh Trọng như là muốn hỏi ông về quyết định cuối
cùng của ông ấy. Thanh Trọng thở nhẹ một hơi rồi khàn giọng nói, giọng
nói của sự mệt mỏi đến cùng cực.
"Thôi được rồi, tất cả cũng đã mệt lắm rồi, về mà nghỉ ngơi, trấn tĩnh lại bản thân đi. Chuyện cứ để ngày mai hẵng tính."
Dứt lời Thanh Trọng tự mình rời khỏi đại sảnh để lại nhi nữ, nhi tử và
thiếp thất của mình. Thanh Lâm Thần cũng không còn gì để nói nữa, càng
không muốn nhìn cảnh hai vị di nương cãi mồm liền nhanh chóng đứng dậy
rồi cáo lui về trước. Uyển Ca cũng thế, nàng mỉm cười sau đó nhún nhẹ
vai rồi lại bỏ đi về Túy Liên viện của mình.
Uyển Ca đi được vài
bước, lúc này Uyển Ngọc hoàn mới chịu hoàn hồn, nàng ta lập tức đứng dậy lau đi mấy giọt nước mắt "Cá sấu" hoặc là khóc vì sợ của mình. Uyển
Ngọc gước mắt nhìn theo bóng dáng của Uyển Ca mà câm giận tận cùng, bởi
vì tới tận giây phút này, nàng ta vẫn thua đứa muội muội này một nước.
Ngụy thị tuy có chút bực mình về lời nói xen vào của Lâm Thần nhưng chung
quy vẫn rất vui vì kết quả này, tuy rằng Dư thị và Uyển Ngọc chưa bị
Thanh Trọng đuổi đi thật nhưng chỉ trong canh giờ làm sao mà tâm tình
của Thanh Trọng có thể tốt lên được, dù sao chuyện Thanh Trọng đuổi hai
mẹ con Dư thị đi là điều có thể chắc chắn rồi, loại được Dư thị thì cái
ghế Cảnh vương phi thuộc về mình là điều chắc chắn, về phía Thanh Trọng
cứ để Uyển Ca đi nói một tiếng là được rồi, Thanh Uyển Ca...ngươi muốn
qua cầu rồi rút ván ư? Không dễ thế đâu, ta đã nắm thóm của người rồi!
Lúc nãy Uyển Tâm trở về, tức giận mà đập đổ hết đồ đạc trong phủ, hận không thể làm gì Uyển Ca, giờ đây thấy Uyển Ngọc thảm hại như vầy khiến cho
nàng ta hả dạ, Uyển Ngọc đi rồi thì mọi việc càng tốt, như vậy thì nàng
ta mới có thể dàng hết tâm cơ đối đầu với Uyển Ca.
Ngụy thị và
Uyển Tâm điều chắc chắn trong bụng rằng Dư thị và Uyển Ngọc điều không
còn cơ hội chuyển mình nên không thèm quan tâm gì tới mẹ con Dư thị -
Uyển Ngọc nữa chỉ ngẩn cao đầu mà rời khỏi đại sảng như muốn chọc cho
hai người còn lại tức chết.
Thấy tất cả mọi người đã rời khỏi, Dư thị ngồi trên ghế nữa giờ coi như đã thấu được mọi chuyện. Bà ta nhìn
Lâm Tân rồi cười khinh miệt, tự khinh miệt bản thân của mình, nhìn đứa
con trai mình tốn biết bao công sức nuôi dưỡng rồi bỗng phẫy phẩy bàn
tay, ý bảo hắn hãy đi đi...bởi bà ta cũng nhìn ra được, Lâm Tân là muốn
bỏ xe giữ tốt. Lâm Tân cũng chột dạ, lập tức rời khỏi đại sảnh mà không
hề có một câu giải thích, bởi hắn biết rõ Dư thị đã hiểu được mọi ý nghĩ lúc nãy của hắn.
Đợi Lâm Tân đi xa rồi, Dư thị mới đứng dậy bước tới chỗ của Uyển Ngọc, giáng cho nàng ta một bạt tai cực mạnh. Từ khi
được sinh ra, đây là lần đầu tiên Uyển Ngọc bị Dư thị đánh bởi bây giờ
"Cái mặt" này Uyển Ngọc đã không cần giữ cũng giữ không được nữa rồi.
"Thanh Uyển Ngọc, con sao lại ngu ngốc như vậy? Con ngủ với nam nhân thì cũng
thôi đi, đằng này lại để cho bên kia bắt được âm mưu của mình, không
những thế lại còn đem oán hận, đố kỵ trong lòng nói ra cho phụ thân con
biết để làm gì? Con nghĩ nói ra rồi ông ấy sẽ thương con ư? Không...con
làm như vậy chính là tự tay chặn đi cả đường lui của mình đó...nhi nữ
ngốc của ta ạ."
Uyển Ngọc nhận cái tát này nhưng lại không hề
thấy oan ức, ngược lại nàng ta cảm thấy bản thân mình rất ngốc và đáng
để phải nhận nguyên cái bạt tai này, nhưng chuyện tới nước này rồi còn
có thể thay đổi được gì nữa cả, phóng lao thì phải theo lao.
"Con biết con sai rồi, nhưng mẫu thân chuyện tới nước này rồi không thể làm
lại được nữa. Chuyện bị phán giác cũng không hoàn toàn là lỗi của con,
là ả Tiểu Như...chính ả đã phản bội con. Con...con cũng là vì tới bước
đường cùng, mới ra hạ sách này. Mẫu thân, con được bệ hạ đích thân ban
hôn với ngũ hoàng tử làm trắc phi, con không thể bị đuổi ra khỏi nhà
được, con phải vinh quang mà gả vào đó, sau này mới có thể sống
tiếp...mẫu thân người nhất định phải nghĩ cách..."
Dư thị tuy
rằng giận, nhưng sẽ không thấy chết mà không cứu, Uyển Ngọc dù sao cũng
là con gái của bà ta. Bằng mọi giá cũng phải gả Uyển Ngọc đi trong vinh
quang, nếu không bà ta chết cũng không nhắm mắt.
"Con an tâm đi,
ta sẽ cố tìm cách để cứu con. Dù cho có hy sinh cái mạng này cũng sẽ
không để cho phải chịu tủi nhục bị đuổi ra khỏi nhà như ta năm xưa đâu.
Phụ thân con...ta tuyệt đối cũng sẽ không để cho ông ấy "Bỏ vợ Từ con"
đâu"