Tiểu Hoa và Doanh nhi thay nhau nhìn nàng chầm chầm không hề chớp mắt,
nhìn được một hồi Tiểu Hoa lên tiếng giọng nói vạn phần bội phục.
"Woa, Chiến vương không những may kịp bộ y phục này, còn có thể may vừa như
in, từng đường kim mũi chỉ vô cùng sâu sắc sống động như thật, quả là
hao hết tâm tư a."
Uyển Ca nghe Tiểu Hoa nói những lời ca tụng
vạn phần kia mà cũng cảm thấy có lý, nhưng cuối cùng có một điều nàng
nghĩ mãi cũng không thông, đó là tại sao hắn có thể may vừa như in được, cứ cho là nhìn người đoán dáng đi nhưng cũng không thể vừa vặn tới mức
này được chứ, ba vị cô nương đang trầm ngâm nghĩ ngợi thì bỗng một nha
hoàn nhị phẩm tới Túy Liên viện thông báo.
"Bẩm quận chúa, vương gia nhắc nhở mọi người nên nhanh lên một chút, tránh việc tới trễ ạ."
Ba người bọn nàng lúc này mới nhớ ra việc kia, Uyển Ca lên tiếng.
"Hao hết tâm tư cái gì chứ, vào giúp ta làm tóc, trang điểm cái đã, những việc kia từ từ tính sau."
Nhị vị nha hoàn của nàng liền gật đầu, cùng nàng vào bên trong phòng trang
điểm làm tóc cho nàng, lấy trang sức Lục Phong gửi tới mà cài vào, một
lúc sau kiểu tóc đã làm xong, không hề nặng đầu và phức tạp gì cả, chỉ
đơn giản là buộc tóc đuôi gà lên đeo kim quan rồi thắt rít cuối cùng đeo lên trâm cài và khuyên tai, tay trái nàng đeo thêm một cái vòng cẩm
thạch xanh là đủ bộ.
Tổng quát cả bộ y phục và trang sức tất cả
đều không hề chói mắt, lòe loẹt cộng với dung mạo cả một tiểu cô nương
dễ thương, hoạt bát của Uyển Ca khiến cho bộ y phục này giản dị mà quý
tộc, tao nhã mà khí chất rất thích hợp với một tiểu quận chúa như nàng.
Tiểu Hoa và Doanh nhi cũng thay xong y phục, cả hai đều lấy tông màu
xanh da trời, vừa không đụng hàng với Uyển Ca vừa đơn giản không để
người khác bắt bẻ.
Hôm nay là vào trong cung dự tiệc, vì thế Lam
Văn phải bỏ vũ khí của mình ở nhà mới mong được cùng bọn nàng vào cung.
Thay xong y phục, Uyển Ca cùng với gia binh, tỳ nữ của nàng đi về phía
đại sảnh Cảnh vương phủ, đi trên đường nàng nghe rất nhiều giọng nói to
nhỏ sau lưng mình nhưng lại không có hứng quan tâm. Tới đại sảnh nhưng
chỉ thấy có Thanh Trọng, Thanh Lâm Thần cùng Thanh Lâm Tần và thuộc hạ,
thư đồng của mình ở đại sảnh, không hề thấy bóng dáng của 2 vị di nương
cùng tỷ tỷ của nàng đâu hết, có lẽ muốn soạn y phục thật cao sang để
mong được các vị công tử, thế gia chú ý tới đây mà, còn hai vị ca ca này của nàng hôm nay đều mặc lam y vương giả riêng Thanh Trọng thì là một
bộ vương giả màu nâu đất trầm tĩnh, Uyển Ca bước lại chỗ cả 3 cha con
Thanh Trọng thỉnh an.
"Phụ thân đại nhân, nhị vị ca ca an."
Thanh Trọng nhìn Uyển Ca tỏ ra rất hài lòng gật đầu.
"Tốt, tới rồi thì chịu khó chờ một chút, đợi hai vị tỷ tỷ của con nữa, bộ y phục này sao ta chưa từng thấy con mặc nhỉ?"
Uyển Ca cười nhẹ, lễ phép đáp lời.
"Vâng, con tới sớm thì phải chờ thôi, còn về bộ y phục này thì là..."
Chưa để Uyển Ca nói hết lời, Tiểu Hoa nhanh miệng nói chen vào.
"Hồi bẩm vương gia, bộ y phục này là do Chiến vương gia cho người mang tới sáng nay ạ."
Thanh Trọng nghe vậy liền an lòng, quả thật Lục Phong đối với nhi nữ này của
ông có phần yêu thương, chiều chuộng như thế thì Thanh Trọng liền có thể an tâm mà gả tam nhi nữ này cho Lục Phong hắn rồi.
Lúc này Uyển
Ca nghe được tiếng bước chân của một tá người, tất cả đều là nữ nhân tầm trên dưới 15 người, liếc mắt nhìn theo hướng thì thấy được Dư thị -
Uyển Ngọc, Ngụy Thị - Uyển Tâm cùng với ma ma và hơn 5-7 tỳ nữ theo sau, Thanh Uyển Ngọc hôm nay mặc một bộ Hán lai Đường phục màu hồng phấn, ra dáng thiếu nữ thanh xuân, trang điểm làm tóc thì bình thường, không quá phô trương, còn Uyển Tâm lại mặc Lục y tuy giản dị nhưng cũng rất quý
phái cao sang, tay đeo vòng ngọc bích, trâm cài trên đầu cũng đa số làm
bằng ngọc bích nốt, đai đeo lưng lại có màu trắng làm cách biệt trên
dưới, chứ không nhìn nàng ta có khác gì một cây chuối đâu kia chứ.
Thấy Uyển Ca từ xa, nhị vị nữ nhân liền cảm thấy có cái gì đó rất lạ, tới
gần mới nhìn thấy được nguyên một bộ y phục tao nhã, xinh đẹp của Uyển
Ca mà hết lòng ganh ghét, trâm cài - khuyên tai đều đồng màu rất tương
thích phù hợp rõ là được đặt làm, Uyển Ngọc tức giận dậm chân thật mạnh, lòng bàn tay siết chặt, thấy Uyển Ngọc khó chịu Dư thị liền nhắc nhở.
"Đã nói với con rồi, không việc gì phải ganh tị, con không cần phải là
người lộng lẫy, sang trọng nhất hôm nay mà chủ yếu phải là người gây
được nhiều thiện cảm nhất có biết chưa?"
Uyển Ngọc cắn răng gật
đầu, về phía Uyển Tâm nàng ta nhịn, ráng nhịn bởi nàng ra biết rõ bản
thân không cần phải so đo y phục với Uyển Ca mà thứ cần so đo chính là
sức mạnh và tài nghệ của mỗi người.
Thấy tất cả đã sẵn sàng, Thanh Trọng liền lên tiếng.
"Đã tới hết rồi thì lên xe đi, hai nàng ở nhà ăn cơm nghỉ sớm đi, năm nay
ít nhất cũng phải gần canh tư bọn ta mới trở về, không cần đợi cửa a."
Nói rồi Thanh Trọng rời khỏi phủ trước, đám Thân Thần và Uyển Ca cũng cúi
người rồi rời khỏi nhà leo lên xe ngựa mà đi, xe ngựa được chuẩn bị là
hai chiếc xe loại lớn (có thể chở tối đa 8 người, gấp 2 lần bình
thường), ba cha con Thanh Trọng, Lâm Thần và Lâm Tân đi một chiếc, ba tỷ muội Uyển Ca đi một chiếc, gia binh, thư đồng và nha hoàn đều đi bộ
theo sau xe ngựa.
Từ Cảnh vương phủ đi thêm tầm 500m nữa là đã
tới hoàng cung, tuy rằng lễ hội nhưng hiện tại chỉ mới có 8-9 giờ sáng
nên hầu như không bị tắt đường, chưa tới một nén hương xe ngựa đã tới
trước nam thiên môn, Thanh Trọng xuống xe trước, Uyển Ca cùng với nhị vị tỷ tỷ cũng xuống xe ngay sau đó, trước mặt Uyển Ca là nam thiên môn
rộng lớn, nguy nga được xây theo kiến trúc Hán - Tần lấy rồng và kỳ lân
làm hoa văn để trang trí cổng của Nam Thiên Môn, tường cao hơn 10 thước
còn cổng của nam thiên môn bề cao 9m bề rộng 2m, từ nam thiên môn nhìn
thẳng vào chính là Thừa Đức đại điện nơi hoàng đế và các quần thần nghị
sự hàng ngày, màu sơn tường không phải là màu đỏ và vàng như Tử Cấm
Thành mà là lấy tông chủ đạo là trắng và xanh da trời.
Ngoài bọn
nàng ra còn có vô số đại quan, hoàng thân quốc thích cùng với gia đình
của họ tới dự Gia Yến, trước mặt bọn nàng có rất nhiều người đã lần lượt tiến vào trong cung, phía sau còn có rất nhiều cỗ xe ngựa đã và đang
tới, đám nữ nhân ai cũng là diện y phục màu đỏ - hồng quý lắm mới có vài cô mặc vàng - lam - lục không ai mặc trùng màu với Uyển Ca cả, bọn nữ
nhân đi qua đều nhìn nàng rồi to nhỏ thì thầm với nhau, Thanh Trọng thấy đám nữ nhân của phủ mình không ai bước theo cùng liền lên tiếng nhắc
nhở.
"Nhanh nhanh vào trong đi, đứng ra đó làm gì?"
Nghe
ông ấy nhắc đám bọn nàng mới thôi ngắm nhìn mà nhanh chóng theo chân
ông, tất cả những thứ này Uyển Ca nàng đã từng thấy, rất quen thuộc và
hồi tưởng, tất cả đều không hề đi qua Thừa Đức điện mà đi một con đường
khác dẫn tới hậu cung, Uyển Ca lúc đi ngang qua sảnh trước Thừa Đức điện liền cảm thấy chạnh lòng bởi đó chính là nơi mà trong quá khứ nàng đã
bị đám quan thần ban chết.
Tất cả mọi người đều tới Cảnh An cung, đây là cung điện lớn nhất, thường dùng để bố trí cúng tế, lễ hội, tiệc
tùng của hoàng thất, trước Cảnh An cung đã được bày trí rất rất nhiều
bàn tiệc loại hạ trung.
*Hạ Trung là loại bàn tiệc chỉ cao tới
đầu gối là cùng, thường được dùng để làm bàn tiệc, bàn trà trong cung,
loại bàn này có thể ngồi hai người cùng một lúc, thường đi đôi với đệm
ngồi.
Tính sơ sơ cũng tầm trên 50 cái bàn, được sắp xếp thành hai bên trái phải cả trái lẫn phải đều có số bàn ghế đồng đều và được sắp
xếp vô cùng thẳng hàng và ngay ngắn, từ ngoài nhìn vào là một bậc thành
có tam cấp trên đó để ba cái bàn, không cần đoán cũng biết là dành cho
hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu ngồi rồi, chính giữa được trải thảm đỏ
vô cùng sang trọng và đẹp mắt, ngước lên trên trời liền nhìn thấy những
tấm vải màu đỏ dài được treo và đan thành một chiếc thảm đỏ che nắng cho bữa tiệc. Gia Yến này quả thật là tốn rất nhiều tâm tư a. Lúc này một
vị công công liền tới truyền khẩu dụ, đám người ở đây tất cả đều quỳ
xuống lắng nghe.
"Tất cả mọi người nhanh chóng an định chỗ ngồi, thái hậu và hoàng thượng sẽ nhanh chóng tới."