Lời này của phu xe vang lên Lục Phong liền thay đổi sắc mặt, y không còn dáng vẻ lưu manh nữa mà là một ánh mắt lạnh lẽo như băng, sắc như mắt
diều hâu. Phu xe nhảy xuống xe ngựa rồi vén tấm màn che cho Lục Phong
cùng Uyển Ca đi xuống, Lục Phong bước xuống xe ngựa trước, y đứng trước
xe ngựa đưa tay vào trong cho nàng, tỏ ý đỡ nàng xuống, còn Uyển Ca lần
này không tránh né hắn nữa, trực tiếp nắm lấy tay hắn, Lục Phong cười
nhẹ y nhanh chóng đỡ nàng xuống xe.
Lúc này từ trong Cảnh vương
phủ, Thanh Trọng cùng với đám nữ nhân hóng chuyện kia đã ra tới cổng,
Thanh Trọng nhìn thấy nhi nữ này của mình bình bình an an lòng ông yên
tâm, bước tới chỗ nàng lo lắng hỏi.
"Con không gặp phải chuyện gì chứ, tại sao rời phủ mà không thông báo cho phụ thân một tiếng?"
Nàng lúc này lại tỏ ra dư vị dễ thương của một đứa trẻ 10 tuổi, nũng nịu nắm vạt áo Thanh Trọng.
"Con... con có nhờ vị ca ca này viết thư để lại rồi mà, phụ thân vẫn chưa xem sao?"
Lục Phong nghe thấy hai chữ "ca ca" kia mà cau mày, hắn ngồi xuống cho vừa
tầm với nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng giọng nói của hắn nhấn mạnh.
"Uyển Ca không phải ta đã nói rồi sao? Không phải là ca ca mà là phu quân hay gọi là tướng công cũng được."
Nàng nhìn hắn cười mà cười không nổi, nam nhân này nắm thóp nàng rồi giờ mà
cãi hắn, hắn mà buông lời nói ra cái gì đó thì rất mệt, nghĩ vậy nàng
liền gật đầu vâng lời.
"Vâng phu... quân!"
Lời nói của nàng như nặn từng chữ, Lục Phong thì lại cực kỳ vui vẻ, hắn đứng lên cung kính chấp tay hữu lễ với Thanh Trọng.
"Nhạc phụ đại nhân, là tiểu tế lỗ mãng, hôm đó trời đã khuya sợ kinh động
người trong nhà nên đã không hỏi mà lại đem Uyển Ca đi mất, tuy là có để lại thư nhưng hành vi này vẫn là không thể tha thứ, tiểu tế từ Tây Hồ
trở về mới biết nhạc phụ đại nhân lại vì chuyện này mà lo lắng sốt ruột, thật là quá thất trách a, khẩn xin nhạc phụ đại nhân giơ cao đánh khẽ
miễn tội ham chơi của Uyển Ca nàng ấy."
Một câu Lục Phong nói ra
khiến cho mọi người đều lặng thinh, Uyển Ca nhận ra được việc hắn đã rào trước tính sau, gọi Cảnh vương là nhạc phụ trước là cho thấy hắn tôn
kính phụ thân nàng ra sao, sau là cho những kẻ ngoài cuộc biết được quan hệ của hắn và phụ thân nàng, trực tiếp thừa nhận mối hôn phối này, còn
hai từ "ham chơi" kia là để cho người ngoài biết rõ những chuyện đã và
đang xảy ra, đâu mới là sự thật đâu là lời bịa đặt, tuy nàng biết hắn
gọi như thế là ẩn tình, nhưng mà tại sao một câu nhạc phụ hai câu tiểu
tế kia lại làm cho nàng nổi cả da gà thế kia?
Thanh Trọng cũng nhìn ra được ý tốt của Lục Phong, ông liền đỡ lấy tay hắn gật đầu cười lớn.
"Haha không sao không sao, ta còn không biết kẻ nào ở thành Đông Kinh này lại dám to gan bắt đi nhi nữ của ta, hóa ra lại chính là hiền tế, cũng là
do lão phu nhất thời lo lắng không kịp kiểm tra bức thư mà hai con để
lại mà cứ lùm xùm đi kiến, lại còn khiến cho có những tin đồn thất
thiệt, lão phu đúng là già rồi già rồi a."
Thanh Trọng trực tiếp nhấn mạnh từng câu từng chữ, người dân xung quanh hai bên đường bắt đầu bàn tán.
"Mấy ngày trước, ta nghe nói Tĩnh Liên quận chúa đích nữ nhà Cảnh vương mất
tích, có kẻ độc miệng truyền rằng quận chúa bỏ nhà theo trai, có kẻ còn
nói quận chúa kiếp này thân bại danh liệt mất đi danh tiết, thật không
thể ngờ quận chúa lại chỉ là đi chơi Tây Hồ với Chiến vương gia."
"Thì vậy đó, ta cũng nghe bọn kia đồn thổi như thế, nửa tin nữa không, giờ
đây mắt thấy tai nghe như vầy mới là tin tưởng hoàn toàn, cả cái kinh
thành này có ai không biết Tĩnh Liên quận chúa và Chiến vương gia được
hứa hôn với nhau, họ đi chơi với nhau dân thường chúng ta quản làm gì?"
"Đúng quá còn gì, chỉ có vài kẻ mồm miệng độc ác mới có thể đồn thổi những
câu ác độc như vậy, tiểu quận chúa đáng yêu dễ thương như vầy, vậy mà
không biết ai lại độc mồm như thế nữa."
"Haizzz cũng tại Cảnh
vương lần này lo lắng thái quá, không biết thật hư gì đã cho người đi
tìm kiếm khắp cả kinh thành mới gây ra vụ này."
"Thôi thôi, mọi chuyện coi như đã được giải quyết chúng ta ai về nhà nấy thôi."
"..."
Đoàn người hóng chuyện dần dần tản đi, Lục Phong nhìn thấy hiệu quả này mà cũng vừa lòng, Thanh Trọng lên tiếng.
"À phải rồi sao lại đúng cả ngoài này hết thế kia, nhanh nhanh vào trong vương phủ đi."
Nghe Thanh Trọng nói như thế cả đám bắt đầu duy chuyển vào trong, Uyển Ca
tính đi vào lại bị một bàn tay nắm lấy tay mình, nàng quay người nhìn kẻ nào thì ra lại là nam nhân tóc trắng kia, nàng không phản kháng cũng
không vui vẻ gì, cứ để hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình, Uyển Ngọc
và Uyển Tâm nãy giờ gần như bị phớt lờ đi không ai để ý tới nhị vị cô
nương này cả, hai nàng ta nhìn thấy nghe thấy được mọi chuyện nãy giờ
lòng bàn tay nắm chặt, tới mức rướm cả máu, Hắc Nhị ngoài cổng cho người chuyển mười hòm rương báu vật ấy vào trong.