Sau khi bị Triệu ma ma đánh, Thanh Uyển Ngọc liền hôn mê suốt bốn canh giờ, ngự y trong cung tới châm cứu
nên nàng ta đã tỉnh lại, hiện giờ nàng ta vẫn phải nằm sấp và nhịn đau
để đắp thuốc.
"Á... đau, con nô tỳ này, ngươi muốn giết chết ta sao?!"
Tỳ nữ đang đắp thuốc cho nàng ta lỡ tay ấn mạnh liền bị nàng ta quát mắng xối xả, tỳ nữ kia lập tức cúi đầu xuống xin tha thứ.
"Tiểu thư, nô tỳ biết tội, mong tiểu thư tha thứ cho...ạ."
Dư thị cầm bát thuốc đi tới thấy thế liền thở dài.
"Tiểu Hiển, ngươi lui ra ngoài đi, để thuốc đó ta đắp cho."
Tỳ nữ kia nghe vậy vui mừng, để lại lọ cao trị thương rồi lui ra ngoài, Dư thị ngồi xuống bên giường đưa bát thuốc cho Uyển Ngọc, nàng ta ngửi
được mùi thuốc khó chịu nên quay mặt đi không thèm uống. Dư thị dỗ nhẹ."Con không uống thì sao khỏi được, thái y nói con đã bị nội thương, cần phải uống thuốc điều dưỡng, ngoan nghe lời nương thân uống đi."
Uyển Ngọc nhìn Dư thị, nàng ta lửa giận chưa nguôi, tay cầm bát thuốc uống hết một hơi rồi đập mạnh cái bát xuống đất, hét lớn.
"Là vú nuôi của hoàng đế thì giỏi lắm sao? Là ma ma quản phủ của Chiến
vương thì giỏi lắm sao? Ta đường đường là con gái của Cảnh vương, tốt
xấu gì cũng không tới lượt bà quản!"
Dư thị nghe Uyển Ngọc hét
trong sự tức giận, lập tức che miệng nàng ta lại không cho nàng ta nói
nữa, Dư thị nói nhỏ với Uyển Ngọc.
"Suỵt! Con muốn phụ thân con nghe thấy hả?"
Uyển Ngọc bỏ tay Dư thị khỏi miệng mình, lẩm bẩm.
"Ông ta? Nương nghĩ rằng ông ta sẽ tới đây thăm mẹ con mình sao?"Dư thị biết rằng Uyển Ngọc đang rất tức giận và tủi thân, bà cũng từng là
thứ nữ nên từng bị những người cao sang quyền quý hơn mình dẫm đạp, ngay cả việc bà ta gả cho Thanh Trọng làm thiếp bà cũng không hề được báo
trước, bà ấy vào trong vương phủ đã 17 năm rồi, mỗi ngày đều phải nhìn
mặt phu quân và chủ mẫu sống qua ngày, cũng may chủ mẫu không có con
trai lại là người hiền lành nên bà ta và hai đứa con trai và gái này mới có sống được tới ngày hôm nay, bà ta rất mong sẽ có một ngày được làm
chủ mẫu hay ít nhất là con gái bà ta có thể làm vợ cả của một gia đình
giàu có nào đó thì coi như đời này bà ta đã được mãn nguyện.
Khi
Thanh Trọng tuyên bố không lập thêm chủ mẫu bà ta vừa vui cũng vừa buồn, vui là vì Ngụy thị kia cũng không làm được chủ mẫu, buồn là vì cả đời
này ước nguyện của mình vĩnh viễn không thể hoàn thành được, khi Uyển
Ngọc bị Triệu ma ma đánh bà ấy không thể ngăn cản hoặc làm được điều gì, chỉ cần nói thêm một câu thì càng sẽ bị cho là đối đầu với Thanh Trọng
và Triệu ma ma kia, bà ấy im lặng nhìn con gái của mình bị đánh bị người khác sỉ nhục, câu nói cuối cùng của Thanh Trọng (không nhớ thì xem lại
chương 36 nha) càng khiến cho trái tim của Dư thị như bị xé nát, có lẽ
Uyển Ngọc nói đúng ông ấy sẽ không bao giờ tới Ngọc Quan viện này nữa,
Dư thị cố kìm nước mắt, an ủi Uyển Ngọc và cũng tự an ủi bản thân mình.
"Sao lại không, chẳng qua phụ thân con bận việc mà thôi, phụ thân con làm
sao không tới được chứ, Uyển Ngọc con hãy nhớ, đường của nương thân đã
hết nhưng đường của con thì vẫn còn rất là xa, dẫu có thế nào con vẫn là nhi nữ bước ra từ Cảnh vương phủ này, con còn là Phong lệnh Cường Giả
sư, sẽ không ai có thể cười nhạo con, con được quyền thanh cao ngạo mạn, con được quyền coi thường kẻ khác, hôm nay chúng ta lùi một bước sau
này sẽ tiến được ba bước, nương thân đời này chỉ cần con và ca ca con
bình an là đã thấy rất vui rồi."
Uyển Ngọc nghe lời này của Dư
thị, nàng ta cũng biết được tâm ý của mẹ mình, Uyển Ngọc nắm chặt tay Dư thị lời nói cực kỳ khẳng định.
"Nương, người yên tâm đi, con
nhất định sẽ gả cho một người tài bạc và quyền lực đều có, con phải làm
cho bọn chúng ló mắt vì dám khinh thường chúng ta, Thanh Uyển Ca được gả cho Chiến Vương chứ gì? Vậy con sẽ gả cho thái tử cho nó thấy!"
Dư thị rất vui vì Uyển Ngọc đã đặt ra được một mục tiêu lớn cho bản thân
mình, bà ấy không cần biết mục tiêu đó có thành hay không, bất quá bà ấy không muốn có kẻ khác ức hiếp nhi nữ và nhi tử của mình nữa, tuyệt đối
không!