Nghe nàng nói thế hắn cũng là suy nghĩ một hồi (Tiểu nha đầu này đã cứu
mạng của mình, lại chỉ là một tiểu nha đầu đối với mình mà nói không có
hại, như vậy có nói ra thân phận thật sự cũng chẳng sao).
"Ta là hoàng tử trong triều đương nhiên biết rõ chuyện này rồi."
Nàng ngạc nhiên, nàng không thể ngờ hắn là một trong các hoàng tử trong cung, trí tò mò nổi dậy nàng quyết hỏi tên hắn.
"Vậy huynh tên là gì?"
Hắn cười xoa đầu nàng, nói.
"Ta tên là Lục Phong, là Chiến vương gia và là tam hoàng tử của Đông Tề."
Từng câu từng chữ hắn nói ra khiến cho nàng há hốc mồm, nàng có tính toán
tới mức nào cũng không thể tính ra được mỹ nam tử ngồi trước mặt nàng
đây chính là Chiến vương gia lẫy lừng của thiên hạ, người trong quá khứ
đã dám trực tiếp đối đầu với nàng và trong kiếp này là vị hôn phu chưa
cưới của nàng, nàng không thể tin cố gắng hỏi lại.
"Huynh nói lại cho ta nghe, huynh tên là gì?"
"Ta là Lục Phong, Chiến vương gia của Đông Tề quốc."
Lần này hắn cố tình nói chậm lại cho nàng nghe kỹ và quả thật là nàng nghe
kỹ rồi, người nam nhân này chính là Chiến vương gia vị hôn phu của nàng, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh tập trung suy nghĩ (Nam nhân này chính
là Chiến vương gia trong truyền thiết, là người mạnh nhất đế quốc này ở
thời điểm hiện tại, lúc trước Tiểu Hoa nói là hắn không quan tâm gì đến
vị hôn thê và hôn lễ này lắm, mình cứ tưởng hắn là người lạnh lùng như
băng, nhưng mình tiếp xúc với hắn cảm thấy hắn cũng bình thường mà, thôi chuyện này không quan trọng nữa rồi, y lợi hại như thế, tài giỏi như
thế, quan trọng là đẹp trai như thế, mình cũng rất muốn gả cho y, lúc
trước còn tính lấy lòng mẹ chồng trước rồi mới tính tới y, không ngờ y
lại xuất hiện trước mắt mình, mình lại còn là ân nhân cứu mạng của y,
nói như vậy mình sau này sống ở thế giới này coi như đã cực kỳ dễ sống
rồi). Nàng nuốt nước bọt, đem hết gan dạ ra nói.
"Không ngờ lại trùng hợp như thế a, ta chính là Thanh Uyển Ca, Tĩnh Liên quận chúa đây."
Hắn giống như nàng lúc nãy, cũng bị những lời nói làm cho kinh ngạc đến mức không thể tin tưởng. Năm đó khi hắn vừa tròn 7 tuổi nàng cũng vừa mới
ra đời, lập tức nàng và hắn được ban hôn cho nhau, năm hắn 10 tuổi lần
đầu tiên nàng và hắn gặp nhau có điều lúc đó nàng còn nhỏ nên không biết gì, mẫu phi hắn luôn nhắc nhở hắn rằng: Nàng từ nhỏ bệnh tật yếu ớt,
sau này thành thân nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt, bảo vệ cho
nàng, mặc dù hắn đối với cái hôn sự này không quan tâm gì lắm, nhưng
những lời nói của mẫu phi hắn luôn luôn ghi nhớ, mấy ngày trước nghe nói mẫu thân của nàng Cảnh vương phi bị bệnh mà qua đời, hắn vì đi đến
doanh trại nên không thể đích thân tới, đành đặc biệt gửi người tới hỏi
thăm, có điều không có bất kỳ thông tin nào của nàng hết, không ngờ ở
nơi rừng sâu hoang vắng này, hắn lại gặp nàng, còn được nàng cứu chữa,
còn dạy nàng hỏa thuật, quả đúng là hữu duyên a, hắn nhếch miệng cười.
"Thật không thể ngờ hai ta lại có duyên tới như vậy, có điều tại sao quận
chúa lại ở trong một khu rừng hoang vắng như vầy suốt mấy ngày?"
Nàng lúc này mới nhớ đến chuyện bỏ nhà đi luyện tập, nàng cười gượng nói.
"Ta... ta bẩm sinh bệnh tập khắp người, mấy tháng trước được một cao nhân chỉ
điểm nên mới hết bệnh, vị cao nhân đó nói với ta là nên luyện tập thật
tốt, vì thế ta mới lên núi luyện tập, sẵn để vơi đi nổi buồn."
Khuôn mặt nàng khi nhắc đến nổi buồn kia khẽ buồn bã, không cần đoán hắn cũng biết nổi buồn đó là gì, hắn nghiêm mặt lại nói.
"Ta tin nhạc mẫu đại nhân cũng không muốn nhìn thấy nàng cứ buồn hoài vậy
đâu, chuyện đi ra ngoài chơi là chuyện tốt, có điều đừng luyện tập quá
sức như thế chứ."
Nàng nghe hắn nói đến bốn chữ "Nhạc mẫu đại nhân" lập tức nàng đỏ mặt nói.
"Ai... ai là nhạc mẫu của huynh chứ, ta vẫn còn chưa bước qua cửa nhà huynh đó."
Hắn cười thâm sâu, kè miệng sát lỗ tai nàng nói.
"Sao, nôn nóng qua cửa tới vậy à, ái phi nàng chỉ mới 10 tuổi thôi đó."
Hai từ "Ái Phi" kia khiến nàng nổi cả da gà, lập tức đứng dậy tránh xa hắn
ra, nàng quay mặt đi chỗ khác không muốn để hắn nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng, nàng lấy sức quát hắn.
"Qua cửa cái đầu huynh ấy, mẫu thân ta mới mất ta còn phải thủ hiếu 3 năm, cưới sinh cái gì chứ!"
Hắn nghe nàng nói thế lại cười, bỗng hắn nói.
"Ái phi nói vậy có ý là: Nếu như không phải để tang cho nhạc mẫu, nàng là muốn thành thân với ta ngay trong năm nay?"
Từng câu từng chữ của hắn kiến nàng giận, trong nàng lúc này thật giống một con mèo con bị chọc tức tới xù lông.
"Lục Phong huynh, ta... phải chém chết huynh..."
Hắn lại nở một nụ cười, nụ cười kia thật sự đẹp tới mức náo loạn tâm can, hắn lại nói.
"Nàng đừng quên ta cho dù bị thương vẫn mạnh hơn nàng rất nhiều, hơn nữa giết chết ta rồi thì ai sẽ cưới nàng đây?"
"Ta, huynh...Lục Phong!"
Nàng tức giận nhưng lại bị dung mạo của hắn làm giao động, lúc này nàng mới
nhớ lại những gì hắn đã nói, hắn là đang cố tình nói ra những lời ấy,
mục đích chỉ có một, để nàng quên đi nổi buồn kia, hoặc nếu có mục đích
khác cũng là hắn đang thả thính nàng.