Chớp mắt một cái đã ba tháng
trôi qua, cơn gió nặng trĩu nỗi buồn cuối thu đã nhường chỗ cho sự se se lạnh của mùa đông giá rét, tuy chỉ vừa lập đông nhưng quang cảnh xung
quanh như biến thành một bức tranh khác, lạnh lẽo và cô độc hơn.
Thời gian như dòng nước, không chờ đợi bất kỳ một ai cả, dù ta có biết trân
trọng nó hay không, cuối cùng nó cũng sẽ bỏ ta mà đi, không hề luyến
tiếc, cứ như thế ba tháng yên bình đã nhanh chóng đi qua.
Trong
một cung điện nằm ở phía nam, có thể nhìn thấy một vị cô nương tuy ngồi
trên xe lăn được đặc chế từ gỗ nhưng vẫn tích cực luyện tập ngự thủy ở
tháp nước nhỏ trong vườn, hai tay nàng ta thành thục tạo nước không hề
quan tâm đến thương tật của mình, nữ tỳ bên cạnh thấy vậy liền nhắc nhở.
"Điện hạ người cẩn thận, không nên quá sức luyện tập như vậy đâu."
"Im đi, nếu như ta không cố gắng luyện tập để bù cho cái chân tàn phế này, mẫu hoàng sẽ quên đi sự tồn tại của ta mất."
Nữ nhân kia không những không quan tâm đến lời của nữ tỳ, lại còn quát
thẳng mặt làm nữ tỳ ấy sợ hãi mà cúi mặt xuống không dám nhiều lời. Bỗng có một giọng nói chua ngoa vang lên.
"Chà hoàng muội, muội đang
luyện tập đấy ư? Ta còn tưởng là trẻ con đang nghịch nước nữa cơ, chân
cẳng đã như vậy rồi còn dám mơ tưởng tới việc mẫu hoàng sẽ để ý đến muội sao? Nếu có cũng chỉ là một sự thương hại mà thôi."
Nữ nhân đang luyện ngự thủy kia không ai khác mà chính là Tùy Manh Á, nàng ta sau
khi trở về nhà liền dốc sức luyện tập trước là để báo thù, sau là để
chứng minh cho cha mẹ thấy mình không thua kém bất kỳ ai.
Còn chủ nhân của giọng nói chua ngoa kia lại chính là nhị tỷ của nàng ta Tùy Ti Ảnh, tuy nói là tỷ muội một nhà nhưng hai người họ chẳng khác nào Uyển
Tâm và Uyển Ca, luôn nghi kỵ - đối nghịch lẫn nhau, Tùy Manh Á trở về
với cái chân trái đã bị phế làm cho Tùy Ti Ảnh vô cùng hưng phấn, nàng
ta vì chuyện này mà mở tiệc ăn mừng, cười suốt ngày đêm.
Tùy Manh Á nội khí dâng trào, hai tay nâng một ụ nước đổ ào lên người Tùy Ti Ảnh làm nàng ta ướt như chuột lột, sau đó lại quát.
"Ai cho tỷ ta vào đây? Sau này không có lệnh của ta, không được cho phép tỷ ta vào trong điện của ta! Người đâu...tiễn khách!!!"
Tùy Ti Ảnh tức đến không nói nên lời, gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống Tùy Manh Á, nàng ta phất tay áo rồi quay lưng bỏ đi, nhưng không quên buông lời đe dọa.
"Hừ ta xem ngươi còn cứng miệng được tới bao lâu,
con què thì cuối cùng vẫn là con què mà thôi, một thứ phế thải như ngươi không đáng để có tên trong hoàng tịch."
"Rầm!!!"
Tiếng
đóng cửa vang lên như dằn mặt, Tùy Manh Á đôi mắt đỏ như máu, lại ứa lệ
như muốn khóc, lòng bàn tay siết chặt, miệng hét lớn một câu vang thấu
trời xanh.
"Từ Uyển Thanh!!! Ta và ngươi vĩnh viễn không đội trời chung, ta sống thì ngươi phải chết!!!"
------
[Sáng hôm ấy - Liên Châu thành]
Uyển Ca gần đây chuyên tâm luyện ngự thuật và đọc sách cổ trong thư viện,
tình cảm với những ngoại môn đệ tử kia đã tốt lên trông thấy, cả đám vui vẻ hòa đồng với nhau, làm cho Thủy thánh cũng cảm thấy ấm lòng, Uyển Ca còn đặc biệt nhờ Thủy thánh đích thân chỉ dạy cho cả bọn, nhờ vậy tình
cảm thầy trò lại bền chặt hơn, Uyển Ca tựa như một thỏi nam châm giúp
tất cả mọi người lại gần nhau hơn.
Trong khi Thủy linh phong ngày càng gắn bó thì mặc khác ở Kiếm linh phong, có một con ác khuyển bị
giam cầm, mỗi ngày nó đều gào thét nguyền rủa không ngừng, nó hận tất cả mọi thứ, nó chỉ đợi cái ngày được thả ra, sẽ "làm thịt" những kẻ mà nó
câm thù.
Tuy nhiên con ác khuyển này không hề mất đi lý trí, nó
biết nó cần phải làm gì để được nhanh chóng thoát ra ngoài, nó giả bộ
như bản thân đã cảm thấy rất có lỗi, mỗi lần chửi rủa nó chỉ tự lầm bầm
trong miệng và cuối cùng cái ngày mà nó chờ đợi cuối cùng cũng đến.
*Miêu nãy giờ dùng từ có hơi thái quá một chút, nhưng là đang chỉ nội tâm lúc này của Vân Thanh, bây giờ nàng ta giống như một con thú hoang, sẵn
sàng cắn chết bất cứ ai cản thường.
Vân Thanh ngay khi được thả
liền đi tìm Kiếm thánh nhận lỗi, nàng ta bước đến mặt ông quỳ xuống tạ
lỗi. Kiếm thánh không nhìn nàng ta chỉ lạnh nhạt nói.
"Nếu con thật sự đã biết lỗi, vậy con nên tới Thủy linh phong xin lỗi người mà con đắc tội mới đúng."
Công Tôn Vân Thanh biết rõ Kiếm thánh muốn mình làm gì, trong lòng dù không
cam tâm vẫn phải cố gắng chịu đựng, dằn lòng mà tới Thủy linh phong một
chuyến.
Uyển Ca đang lục đục tìm sách trong thư viện thì được một ngoại môn đệ tử thông báo rằng Công Tôn Vân Thanh muốn tìm nàng, Uyển
Ca nghe vậy có chút bất ngờ và khó hiểu nhưng vẫn xuống lầu xem thử Công Tôn Vân Thanh là muốn giở trò gì, Công Tôn Vân Thanh vừa nhìn thấy Uyển Ca liền cúi đầu, một lời xin lỗi thật to vang lên.
"Từ sư muội,
mong muội hãy tha lỗi cho ta, ta lúc trước ghét muội là vì hiểu lầm Thủy sư mà thôi, giờ đây ta đã hiểu được tất cả mọi chuyện rồi, cũng biết
lỗi của mình rồi, mong muội đại nhân đại lượng tha thứ cho ta một lần
này, Công Tôn Vân Thanh ta xin "ghi lòng tạc dạ" ân tình này."
Thủy thánh từ trên lầu bước xuống nghe được lời kia mà có chút cau mày, bà
đứng yên chờ đợi phản ứng của Uyển Ca xem thử nàng sẽ làm thế nào, Uyển
Ca mỉm cười vui vẻ đỡ lấy Công Tôn Vân Thanh đáp.
"Công Tôn sư tỷ nói quá lời rồi, ta tuy không hiểu vì sao tỷ lại hiểu lầm Thủy sư,
nhưng nếu đã thông suốt rồi thì tốt rồi, ta làm sao có thể tránh tỷ kia
chứ, ngược lại còn muốn tỷ tha thứ cho ta trong lần tỷ thí trước đó, gân cốt của tỷ còn đau lắm không?"
"Ha không sao, không sao nữa rồi, nếu như muội đã nói như thế vậy chúng ta từ nay dĩ hòa duy quý, nếu có
việc gì cứ tới Kiếm linh phong bọn ta nhờ cậy a."
Thủy thánh cười nhạt một tiếng, vừa đi vừa nói, giọng nói vẫn lạnh lẽo như bao ngày.
"Nếu như cả hai đứa đều quyết định như vậy thế thì ta cũng không có gì để
nói, trước đây cũng là do trưởng bối bọn ta không nói cho ngươi hiểu rõ, giờ đây cũng coi như chưa muộn, ta hy vọng rằng ngươi biết liệu trước,
tính sau để không khiến bản thân phải hối hận."
Công Tôn Vân Thanh cố gắng mỉm cười, thi lễ với Thủy thánh.
"Đa tạ Thủy thánh đã dạy dỗ, Vân Thanh sẽ không làm người thất vọng đâu, đệ tử xin được cáo lui ạ."
Thủy thánh gật đầu nhẹ một cái, Công Tôn Vân Thanh quay người bỏ đi, trong
lòng tức tới muốn trào máu họng, oán hận trong lòng lại càng nhiều
thêm...
Uyển Ca nhìn bóng dáng của Công Tôn Vân Thanh mà khẽ cười khổ, muốn lừa nàng? Bộ tưởng nàng là con nít thật sao? Còn làm ra cái
bộ dạng như thế, lại không biết ba đời ba kiếp của nàng đã bao nhiêu lần gặp trường hợp như vầy rồi, Công Tôn Vân Thanh này diễn còn non lắm.
Ở trên lầu 2 có một nhóm ngoại môn đệ tử đứng hóng chuyện, trong đó có cả Vương Thuần Khanh, cả bọn đều nghe được những gì Công Tôn Vân Thanh
nói, bọn họ bán tín bán nghi lại không thể ngờ Công Tôn Vân Thanh vậy mà có thể nói ra những lời kia, nếu đây là thật xem ra trời sẽ đổ mưa ba
ngày ba đêm cho mà xem.
Thủy thánh trong lòng có chút nghi hoặc
về hành động vừa rồi của Công Tôn Vân Thanh, nhưng lại bỗng nhiên nhớ
tới chuyện gì đó, nhẩm tính trong đầu thì nhận ra sắp tới rồi, đúng là
thứ không mong đợi thường tới rất sớm, bà khẽ thở dài, miệng lầm bầm ra
lệnh.
"Thuần Khanh, ngươi lát nữa nói cho Uyển Ca biết chuyện Vi
trường Dã Chiến đi, ta thấy các ngươi là lo chơi quá nên quên mất thời
gian rồi đấy, ta phải đi tới đại điện một chuyến."
Dứt lời Thủy
thánh quay người hướng phía đại điện mà đi. Uyển Ca bị lời này của Thủy
thánh làm cho khó hiểu, trong khi khi đám ngoại môn đệ tử trên lầu 2 nhờ vào lời của Thủy thánh mà nhớ ra chuyện hệ trọng kia.
Lập tức cả bọn tỏ ra vô cùng chán nản, mặt ai nấy cũng bí xị lại, lắc đầu ngao
ngán, Vương Thuần Khanh cũng không ngoại lệ, lời nói nặng nề.
"Không thể ngờ nó lại tới rồi, thật ra mà nói nếu như được...Thủy linh phong chúng ta vẫn là không nên tham gia thì hơn."
"Vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ có gì đáng sợ lắm sao?"
Uyển Ca không hiểu, cũng muốn biết lời kia của Vương Thuần Khanh có ý gì liền hỏi thẳng. Vương Thuần Khanh thở dài rồi đáp.
"Không phải đáng sợ, chẳng qua là...chuyện là vầy...mỗi năm ở Liên Châu thành
sẽ tổ chức một cuộc săn quái thú, địa điểm nằm ở khu rừng bao quanh Liên Châu thành, thường được mọi người gọi là Dã sơn, do ở đó có rất nhiều
quái thú, cấp bậc nào cũng có, vô cùng đa dạng. Mà ở cuộc thi này tất cả những nội - ngoại môn đệ tử đều phải tham gia, chia ra mỗi tòa linh
phong một nhóm."
"Như vậy là bình thường mà, có gì đâu mà đáng lo, cùng lắm chúng ta tránh gặp quái thú cấp cao là được thôi."
Vương Thuần Khanh lắc đầu, lại nói.
"Cái đáng sợ không phải là quái thú, mà chính là lòng dạ con người, cuộc thi săn bắt này hoàn toàn không có luật lệ. Chuyện giết người đoạt tâm cơ*
là chuyện hết sức bình thường, thậm chí còn có vụ giết người vì câm ghét nhau từ trước, những người bị giết trong cuộc thi này đều được cho là
xui xẻo, gặp phải quái thú mà bỏ mạng, không ai truy cứu, cũng như quan
tâm đến."
*Tâm cơ: Dành cho bạn nào đã quên thì tâm cơ chính là
trái tim của quái thú, khi bị giết quái thú sẽ để lại tâm cơ còn thân
thể thì tan biến, tâm cơ rất được giá trên thị trường, quái thú cấp càng cao thì tâm cơ càng có giá trị.
Uyển Ca nghe được những lời nói này mà không khỏi rùng mình, thảo nào phụ thân và Lục Phong đều không
muốn để nàng lên Liên Châu thành, Lục Phong còn đặc biệt nhờ Mộ sư huynh và Vô Khả chăm sóc nàng, giờ đây mới thật sự hiểu được.
Không
thể ngờ ở thế giới này sinh mạng của con người lại nhỏ bé như vậy, nhất
là những người không có sức mạnh nguyên tố, đúng chuẩn một xã hội cá lớn nuốt cá bé. Thế giới này quả thật quá đáng sợ, càng đáng sợ hơn nữa là
lòng người, không ai quan tâm đến những người đã chết kia, có lẽ họ cũng sẽ không được người thân của mình quan tâm đến, thật sự quá tàn nhẫn.
"Ta hiểu rồi, nếu nói như vậy..."
Uyển Ca nói đến đây lại đột nhiên nhớ ra gì đó, rồi lại tự cười lạnh một
tiếng. Đúng như nàng nghĩ Công Tôn Vân Thanh làm gì có chuyện hối lỗi dễ dàng như vậy, cuối cùng nàng cũng đã hiểu, hóa ra Công Tôn Vân Thanh cố tình giảng hòa chính là muốn để nàng mất cảnh giác rồi mượn cuộc thi
này để mà động thủ với nàng.
"Xem ra nhóm chúng ta có thể trở thành mục tiêu của một vài người a."
Vương Thuần Khanh không ngờ Uyển Ca lại hiểu tình hình nhanh như vậy, khuôn mặt chán nản nói thêm.
"Đó không phải là vấn đề lớn, chuyện lớn hơn chính là nhóm nào thu thập ít
tâm cơ nhất sẽ bị tịch thu lại hết, mà Thủy linh phong của chúng ta đã
đứng hạng bét ba năm liền, vô cùng thảm hại."
Nói tới đây tất cả
những ngoại môn đệ tử khác đều chù ụ cái mặt, Uyển Ca cười gượng hóa ra
đây là lý do Vương Thuần Khanh nói những lời lúc đầu, đúng là nếu được
tốt nhất không nên tham gia thì hơn a.
"Vậy ta xin phép nghỉ không được sao?"
"Nếu như được, chúng ta cũng không cần phải chịu cảnh ba năm thê thảm như
vậy, đây là do tổ tiên đặt ra không ai có thể thay đổi được."
Uyển Ca trong lòng không biết phải làm thế nào, nàng không sợ việc đứng bét
bảng, chẳng qua là sợ Công Tôn Vân Thanh tìm cách trả thù, nàng tuy có
thể ứng biến được nhưng có điều sợ rằng những ngoại môn đệ tử đi cùng
nàng sẽ khó tránh khỏi. Xem ra tình hình không có một tý khả quan nào,
so với lần khảo thí hôm bữa còn đáng sợ hơn rất nhiều a.
Nếu đã như vậy nàng cũng chỉ có thể binh đến tướng đỡ nước đến đắp đê mà thôi, Uyển Ca trầm ngâm một lúc.
"Vậy cái cuộc thi này bao giờ sẽ diễn ra? Diễn ra trong bao lâu?"
"Ngày 1 tháng 12 hàng năm, cuộc thi này được gọi tóm tắt là Vi Trường Dã
Chiến, từ giờ tới lúc đó còn đúng 5 ngày nữa. Cuộc thi được tổ chức
trong một ngày một đêm, luật rất đơn giản, ai về trước và mang được
nhiều tâm cơ nhất sẽ giành chiến thắng."
"Thế linh phong nào giành nhiều vị trí đệ nhất nhiều hơn?"
Một ngoại môn đệ tử khác nhanh mồm lên tiếng.
"Trong những năm gần đây toàn là Kiếm linh phong và Mộc linh phong chia nhau
giữ ngôi đầu bảng. Công Tôn Vân Thanh hình như cũng không ưa Bộ U Quán
của Mộc linh phong là bao, cả hai rất hay cãi vã như nước với lửa."
Uyển Ca nghe vậy mà cười nhẹ một cái.
"Bộ U Quán sao?"
----------Lời tác giả --------
Mọi người nghĩ xem làm sao Uyển Ca vượt qua được lần này, hãy cmt bên dưới
phần bình luận nha, dạo này mọi người làm biếng bình luận quá, thử hỏi
Miêu làm sao siêng viết truyện được.
Vi Trường? Nói theo một
cách nhanh chóng và dễ hiểu nhất chính là: Vi là Vi Hành. Trường là
Chiến Trường. Vi Trường là Vi hành trên chiến trường.