Ngay sau khi kiệu hoa đã khởi hành, đám người Thanh Trọng lập tức trở
lại vị trí của riêng mình. Thanh Lâm Tân người đáng lý phải theo tân
nương về nhà muội phu* để uống chung rượu hỉ thì lại bỗng không đi như
lệ thường, khiến cho mọi người có phần khó hiểu, bởi ai nấy cũng đều
biết Thanh Lâm Tân là kẻ thích kéo bè kết phái, Thanh Trọng cau mày
không quan tâm tới y, dù sao hắn không tới phủ đệ ngũ hoàng tử âu cũng
là chuyện tốt.
*Muội phu: Cách xưng hô em rể thời xưa.
Thanh Trọng và hai đứa con trai của mình nhanh chóng tới đại sảnh để tiếp
khách, Uyển Tâm thấy Thanh Trọng rời đi liền tỏ ra đáng thương, bàn tay
nhỏ nắm lấy vạt áo của ông ấy mà nũng nịu.
"Phụ thân, Uyển Tâm muốn được ra đại sảnh chơi."
Nghe Uyển Tâm nhõng nhẽo mà Uyển Ca nổi hết cả da gà, đây có còn là nhị tỷ
tỷ từng quát thẳng vào mặt của Cửu Thánh Liên Châu thành mà nàng quen
không vậy? Ngụy thị tất nhiên muốn nhi nữ của mình đi gặp nhiều nam tử
tài giỏi nhưng bà ta không hề năn nỉ giúp Uyển Tâm ngược lại còn ngăn
cản.
"Ấy Uyển Tâm, con không được làm phiền phụ thân và nhị vị ca ca, nào cùng mẫu thân trở về viện thôi."
Uyển Tâm bĩu môi, nhìn Thanh Trọng với vẻ ấm ức. Thanh Trọng thở dài lên tiếng.
"Lâu lâu trong phủ mới đãi tiệc cứ để con bé ra đại sảnh chơi đi. Cho một ma ma đi theo trông chừng là ổn thôi."
Nói rồi Thanh Trọng theo bước hai đứa con trai đi ra đại sảnh. Uyển Tâm
mừng như bắt được vàng nhanh chóng liếc xéo Uyển Ca. Uyển Ca vẫn cười
thậm chí là rất tươi, hay cho chiêu Lạc Mềm Buộc Chặt của Ngụy thị, nàng nhún vai cười nhẹ đáp trả.
"Nhị tỷ, tỷ đi ra đại sảnh thì phải
ăn nói sao cho nhẹ nhàng, cẩn thận lại bị tát cho vài cái, hộc cả máu
mồm ra như hôm Gia Yến thì khổ a. Muội xin cáo từ."
Dứt lời Uyển
Ca cùng nhị vị tiểu nha hoàn của mình rời khỏi, để lại mẫu tử Ngụy thị
thập phần tức tối. Uyển Tâm cắn chặt răng, nghĩ lại chuyện hôm trước rồi bỗng nhiên đùng đùng sát khí. Ngụy thị vỗ vai trấn an Uyển Tâm.
"Con cùng Hữu ma ma tới đại sảnh đi, chuyện này ta tự có cách giải quyết."
Uyển Tâm chợt nhớ tới chuyện đại sự, liền kìm nén cơn tức giận của mình
xuống cùng Hữu ma ma đi ra đại sảnh vương phủ để ăn tiệc.
Lại nói tới buổi tiệc, hôm nay tuy là ngày Uyển Ngọc xuất giá nhưng Thanh Trọng không hề mời tới quá nhiều người, đều là những người buộc phải mời thì
mới mời tới góp vui, tính cả những thư đồng, nha hoàn của đám khách mời
thì chỉ mới được 300 người.
Bên trong phật đường, Dư thị đang vừa nhắm mắt tụng kinh vừa nghĩ tới những gì Từ ma ma báo lại về tất cả cử
chỉ, lời nói của Uyển Ngọc lúc ban nãy, Từ ma ma cũng đã kể về câu nói
kia của Thanh Trọng làm Dư thị vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng.
Mừng
là vì Thanh Trọng đã niệm tình cũ, trong phút chót nói ra lời kia nhằm
dằn mặt bên nhà trai để Uyển Ngọc có thể vinh quang mà gả đi. Lo ở cái
chỗ Uyển Ngọc ở nhà chồng một thân một mình không ai nương tựa, cộng
thêm chuyện trước đó Uyển Ngọc bị phát giác chuyện gài bẫy hãm hại ngũ
hoàng tử, ngũ hoàng tử sẽ không vì mối thù đó mà làm tổn thương Uyển
Ngọc chứ?
Dư thị tính toán trong lòng, tay trái cầm lấy cây gõ
mõ, gõ càng lúc càng nhanh như sự lo lắng trong tiềm thức của bà ấy vậy. Bỗng tiếng gõ liên hồi dừng lại, Dư thị thở nhẹ miệng tự lẩm bẩm.
"Phận nữ nhi tam tòng, tứ đức. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử
tòng tử. Uyển Ngọc ta hy vọng con có thể sống tốt, đường sau này con
đi...ta không thể vì con mà lo liệu nữa rồi."
---------
Ngụy thị ngay sau khi ra lệnh cho đám tỳ nữ, ma ma lui xuống hết thì liền đi thẳng tới Túy Liên viện của Uyển Ca để bàn chuyện. Thấy Ngụy thị tới,
Lam Văn ở trên nóc nhà liền phóng xuống thông báo cho Uyển Ca, nàng ban
đầu có chút ngạc nhiên, nhưng một lúc sau lại lắc đầu, ý bảo không cần
làm gì cả, cứ để bà ta vào.
Lam Văn gật đầu phóng lên nóc nhà ẩn
đi. Tiểu Hoa đi pha trà, Uyển Ca và Doanh nhi ở lại đón tiếp "Khách
quý". Uyển Ca không hề nóng vội, nàng cứ thích nằm ở cái ghế dài bên
dưới cây tuyết lê trong viện.
Ngụy đi bước tới chỗ nàng, nhìn
nàng một cách trực tiếp, Uyển Ca cũng không hề trốn tránh, bốn con mắt
liên tục dò xét lẫn nhau. Rồi nàng lên tiếng trước.
"Cơn gió nào thổi Ngụy di nương tới đây vậy a?"
Giọng nói của Uyển Ca nghe thì bình thường nhưng chui qua lỗ tai của Ngụy thị thì vô cùng chanh chua. Tuy nhiên Ngụy thị lại không hề tức giận ngược
lại còn cúi thấp đầu, cung kính trước Uyển Ca.
"Quận chúa, vở
diễn lần này đi quá xa rồi. Chúng ta không nên đùa hoài như thế. Dù sao
trong cái nhà này cũng nên có một chủ mẫu mới rồi."
Uyển Ca bị
lời nói mang chủ ý kia của Ngụy thị làm cực kỳ khó hiểu. Nàng ngồi bật
dậy nhìn thẳng vào mắt Ngụy thị như muốn dò xét kỹ càng.
"Ngụy di nương đang nói gì vậy? Là di nương nói sai hay là ta đã nghe nhầm?"
Ngụy thị lắc đầu, khẳng định chắc chắn.
"Quận chúa người đừng có mà qua cầu rút ván chứ? Chúng ta đã giao kèo trước rồi cơ mà?"
Nghe tới đây Uyển Ca và Doanh nhi vẫn không thể hiểu được, Ngụy thị đang
muốn nói cái gì. Uyển Ca cắn răng, xem ra giữa Ngụy thị và Thanh Uyển Ca của kiếp này có chút liên can với nhau a. Không...không phải là một
chút, phải nói là rất nhiều. Uyển Ca nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, diễn cho tròn vai của mình.
"Ta chỉ muốn đùa với Ngụy di nương một
chút thôi đó mà. Nào có chuyện qua cầu rút ván kia chứ? Chuyện chủ mẫu
ta đây đã "tận tâm" rồi, ta lại sắp phải lên Liên Châu, mọi chuyện còn
lại đi thế nào, nước đi ra sao đều là do Ngụy di nương rồi."
Ngụy thị nghe Uyển Ca nói như thế liền hiểu ngay, bà ta vui vẻ mà trả lời.
"Thì ra là như vậy, thế mà cứ tưởng quận chúa...ta thật là quá nóng lòng.
Quận chúa an tâm, người hãy đi luyện tập thật tốt a, mọi chuyện trong
phủ cứ giao lại cho ta là được. Không làm phiền quận chúa nghỉ ngơi nữa, ta xin được phép cáo từ."
Uyển Ca giả vờ cười, cho Doanh nhi
tiễn Ngụy thị đi ra khỏi cửa lớn Túy Liên viện. Uyển Ca lúc này tập
trung suy nghĩ, tới mức không phát hiện ra được tiếng bước chân của Tiểu Hoa.
"Ủa Ngụy di nương về rồi sao? Tiểu thư...tiểu thư...."
Uyển Ca hoàn hồn, nàng gật đầu chỉ về phía Doanh nhi đang đi vào "Ừm" một
tiếng. Sau đó rời khỏi chỗ của mình đi lòng vòng, não của nàng vẫn chưa
thông được cái vấn đề này a. Thanh Uyển Ca ở thế giới này và Ngụy
thị...bọn họ rốt cuộc đã bàn tính chuyện gì với nhau, vì sao Thanh Uyển
Ca này lại muốn Ngụy thị làm chủ mẫu???
-------
[Chiến vương phủ]
Từ lúc trở về từ Gia Yến, Lục Phong hầu như không bước ra khỏi viện riêng
nữa bước. Có chuyện gì cũng là ám vệ tới đưa tin, Lục Phong nghe đó mà
ra lệnh cho bọn họ. Tới mức thiệp mời của phủ đệ ngũ hoàng tử đem tới
cũng không thèm để tâm.
Đám người hầu của Lục Phong vô cùng biết lý lẽ, không hề to nhỏ gì cả. Chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, rốt cuộc là
vì lý do gì khiến y đóng cửa bế quan a. Cứ thay phiên nhau trông chừng
cửa lớn của viện, sợ rằng xảy ra chuyện, thức ăn và nước uống được đưa
tới đúng bữa, Lục Phong vì đói nên mỗi phần đại khái cũng ăn được một
nửa.
Hắc Nhị ban đầu tưởng là vết thương của Lục Phong tái phát
liền nhanh chóng mời Bàng lão tới xem thử. Lục Phong vốn không muốn tốn
thời gian cho việc này nhưng bị Bàng lão hảo hảo la rầy cho một trận,
giờ đây không còn trong quân doanh nữa, Lục Phong không có quyền phạt
Bàng lão tội bất kính.
Nhìn thấy vết thương của Lục Phong đã
không còn gì đáng ngại nữa cả, Bàng lão mới an tâm trở về quân doanh.
Lục Phong sau đó vẫn tiếp tục ở trong căn phòng đó cho tới sáng sớm hôm
nay...
"Phù...cuối cùng cũng đã thành công rồi. Hắc Nhị, ngươi cho người dọn dẹp căn phòng này đi nhé. Ta đi tắm rửa một lát."
Thấy Lục Phong cuối cùng đã chịu "Xuất quan" Hắc Nhị vô cùng vui mừng. Theo
lệnh Lục Phong cho người vào dọn dẹp căn phòng kia. Hai tỳ nữ và hai gia binh bước vào nhìn thấy một núi vàng trắng và đá quý đủ màu bị méo mó
được vứt đầy sàn mà mắt sáng lên. Ngay lập tức đi hỏi Hắc Nhị xem đống
vàng trắng đó bọn họ có thể lấy hay không? Hắc Nhị không thể tự chủ được liền đi hỏi quản gia trong phủ là Triệu ma ma. Triệu ma ma tới nhìn
đống vàng và đá quý này mà thở dài, cho người phân phát cho tất cả hạ
nhân trong phủ, xem như là thưởng tết sớm.
----------
Kiệu hoa xuất phát từ Cảnh vương phủ không tới 500 bước đã tới phủ đệ ngũ
hoàng tử. Lúc này bách tính và những khách mời đều đứng trước cửa lớn để đón chờ kiệu hoa. Nhưng kiệu hoa chỉ dừng lại ở cửa sau phủ đệ, sau đó
bà mai nhanh chóng dẫn tân nương tử bước vào từ cửa sau.
Uyển
Ngọc bước chân qua chậu lửa, thẳng lưng ngẩng cao đầu mà bước vào phủ
đệ. Ngay cái lúc nàng ta bước chân vào thì bản thân nàng ta biết rõ, mọi việc đã không thể nào quay đầu được nữa rồi, nhưng nàng ta sẽ không bao giờ hối hận.
Một đám người nhìn thấy tân nương tử bước vào từ
cửa sau trong lòng khó hiểu vô cùng. Tuy nói là Trắc Phi nhưng dù thế
nào cũng là do thánh thượng ban hôn, theo lý thì nên để nàng ta bước vào từ cửa chính mới phải. Lại cảm thấy hôn lễ này cứ thiếu thiếu thế nào
ấy, tân nương mà lại không có tỳ nữ bồi giá càng không có lấy một rương
sính lễ nào cả, chỉ thấy bà mai cầm theo mấy hộp quà, chẳng lẽ Cảnh
vương phủ đối với đại nhi nữ này tệ bại tới thế sao?
Hà quản gia nghe được những lời bàn tán liền cảm thấy khó chịu, nhanh chóng ra mặt ứng biến.
"Mọi người còn đứng đây làm gì, mau mau vào trong đại sảnh. Ngũ hoàng tử và trác phi sắp làm lễ bái đường rồi."
Nghe Hà quản gian thông báo như thế, đám khách mời nhanh chóng vào trong phủ đệ cốt là để hóng xem kịch hay. Nói đến chuyện khách mời cũng kì lạ,
hôm nay nói là hôn lễ của ngũ hoàng tử nhưng sao lại chỉ thấy loáng
thoáng có ba vị hoàng tử tới để chúc mừng là nhị hoàng tử, lục hoàng tử
và thất hoàng tử. Còn những hoàng tử, công chúa khác đều chỉ sai người
tới biếu quà chứ không hề tới góp mặt.
Hà quản gia cho người phát kẹo hỉ cho những bách tính ở trước cửa lớn, rồi nhanh chóng đi vào
trong đại sảnh. Lục Ngôn một bên không hề muốn làm lễ với Uyển Ngọc
nhưng lại bị ma ma của hoàng hậu thúc ép, thậm chí là đe dọa, hắn ta bất đắc dĩ phải ra đại sảnh làm lễ thành thân với tân nương tử.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái...lễ thành!"
Rất nhanh chóng lễ bái đường đã xong với biết bao nhiêu ánh mắt dị nghị của đám khách mời. Uyển Ngọc sau khi bái đường xong liền được bà mai và tỳ
nữ dẫn đi về hậu viện, để Lục Ngôn ở lại tiếp đãi khách khứa, Lục Ngôn
nhờ thế có cơ hội uống thật no say.
------------
[Lữ quán - thành Đông Kinh]
Ba vị đại tông sư đã thu xếp xong hành lý, chỉ đợi Uyển Ca tới là có thể
đi được. Có điều được hơn 2 canh giờ mà vẫn không thấy mặt mũi của nàng
đâu hết. Thủy thánh tuy không giận nhưng vẫn tỏ ra khó chịu.
"Nha đầu này sao mãi vẫn chưa thấy đến, thật là khiến cho người khác lo lắng."
Cầm thánh cũng cảm thấy bất thường, Uyển Ca tuyệt sự không có chuyện thất hứa nhưng vì lý do gì mà giờ này vẫn chưa thấy tới*.
*Do lữ quán của Thủy thánh ở gần tường thành để dễ dàng xuất thành nên chuyện Uyển Ngọc đám cưới không hề biết tới.
Lúc này nam nhân tầm 20 tuổi mặc hắc y cưỡi ngựa chạy tới lữ quán tìm đám
người Cầm thánh để thông báo. Hắc y bước vào trong quán đã thấy ba vị
đại tông sư đã chờ sẵn ở dưới lầu, liền bước tới cung kính tâu.
"Thuộc hạ là Hắc Cửu, một trong các ám vệ của Chiến vương, thay mặt vương gia
và vương phi tới chuyển lời, mong ba vị hãy ở lại kinh thành thêm một
hôm, ngày mai giờ Thìn vương phi sẽ tới hội ngộ."
Thủy thánh đang khá nóng ruột lại nghe hắc y nhân xưng là ám vệ của Lục Phong liền tỏ ra dữ dằn.
"Cớ gì mà phải để ngày mai? Không phải đã thống nhất rằng hôm nay sẽ khởi
hành sao? Tên tiểu tử đó, lại ngang nhiên cướp đồ đệ của ta?"
"Sư tỷ bớt giận, ngươi nói đi vì sao lại dời ngày khởi hành."
Cầm thánh thấy Thủy thánh muốn nổi giận với hắc y nhân kia lập tức lên
tiếng giải vây. Hắc y nhân lạnh cả sống lưng, lập tức trả lời.
"Bẩm chuyện này không hề liên can gì tới vương gia, chuyện là đại tỷ của
vương phi hôm nay xuất giá nên vương phi buộc phải ở lại thêm một ngày."
Cầm thánh và Thủy thánh nghe được lời giải thích này của ám vệ có chút bất
ngờ. Không thể ngờ lại có chuyện như vậy, thảo nào Uyển Ca không tới,
Thủy thánh phẩy phẩy cái tay, lên tiếng.
"Được rồi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa. Về đi, à mà nhớ chuyển lời với chủ tử của ngươi rằng: Uyển Ca là vị hôn thê của nó, thời gian con bé đi mà nó dám đào
hoa, ta sẽ khiến cho nó Đoạn Tử Tuyệt Tôn!"
Hắc y nhân nghe được
câu này của Thủy thánh mà kinh hãi nhanh chóng cáo lui, quất ngựa mà bỏ
chạy về vương phủ. Cầm thánh và Kiếm thánh nghe được lời đe dọa của Thủy thánh mà khẽ chột dạ, Kiếm thánh cảm thấy áy náy liền đứng dậy trở về
phòng của mình, rồi lại tự dằn vặt bản thân.