Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài

Chương 183: Dùng Lạc Bảo Nhi Uy Hiếp Cô


trướctiếp

Mộc Du Dương cười một tiếng rồi xé toạc cái áo của cô ra. Làn da trắng trẻo của cô hiện ra trước mắt anh, cả một vùng xuân quang trong tầm với.

Anh cúi đầu hôn hít ngực cô.

Phương Tiểu Ngư không phản kháng nữa, chỉ khẽ nói vào tai anh: “Mộc Du Dương, mong là anh sẽ giữ lời, cho tôi vay năm mươi triệu.”

Đến lúc này rồi mà vẫn cứ kiên quyết nhớ đến năm mươi triệu, cô ta có phải điên rồi không? Cô ta rõ ràng không phải loại phụ nữ ấy mà!

Mộc Du Dương chợt dừng động tác, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô cần năm mươi triệu để làm gì?”

Phương Tiểu Ngư nhắm mắt, vẫn mạnh miệng: “Không liên quan đến anh, anh chỉ cần giữ lời hứa cho tôi vay tiền là được rồi.”

Mộc Du Dương lạnh lùng hỏi tiếp: “Cô có nói hay không?”

“Mộc Du Dương, tôi đồng ý ngủ với anh! Tôi xin anh đừng hỏi nữa có được không?”

Phương Tiểu Ngư hệt như sắp sụp đổ, khóe mi ngập tràn nước mắt.

Hứng thú của Mộc Du Dương lập tức cạn sạch, ngọn lửa đang bùng cháy ở hạ bộ cũng dần tắt đi, anh sa sầm nét mặt hỏi: “Phương Tiểu Ngư, cô nói thật cho tôi biết, cô cần năm mươi triệu rốt cuộc là để làm gì?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nước mắt của Phương Tiểu Ngư cũng không cầm được nữa, cô khóc nức nở, “Mẹ kế của tôi bắt tôi phải đưa năm mươi triệu, nếu không thì sẽ nói cho tất cả mọi người biết Lạc Bảo Nhi là con hoang! Chuyện là như thế đấy, anh đã vừa lòng chưa?”

Một cảm giác đau lòng dâng trào trong người Mộc Du Dương, anh cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, nhưng vẫn nói bằng giọng lạnh lùng: “Về nhà trước đi, việc này tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

Dứt lời, anh khởi động xe rồi lái về hướng nhà cô.

Nằm cuộn tròn trong chăn, Phương Tiểu Ngư vẫn cứ suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Mộc Du Dương. Anh nói sẽ giúp cô xử lí chuyện này.

Cô không biết Mộc Du Dương liệu có thật lòng tốt đến như thế không, nhưng giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ biết nằm yên ở nhà chờ đợi kết quả mà thôi.

Tại một căn biệt thự, Mộc Du Dương tay cầm điếu thuốc, miệng nhả khói nói: “Lục Trạch, bây giờ lập tức đi điều tra một người cho tôi.”

Lục Trạch cung kính hỏi: “Là ai ạ?”

Mộc Du Dương lại nhả ra một làn khói, vẻ mặt có chút giận dữ, “Mẹ kế của Phương Tiểu Ngư. Bà ta giờ có lẽ đang ở thành phố Y, trong vòng một tiếng anh phải đem bà ta đến đây cho tôi!”

Một tiếng sau.

Lý Vân Phương bị vệ sĩ áp giải vào một căn phòng, ném phịch xuống sàn.

Bà ta run rẩy bò dậy, đầu tóc rũ rượi, hai tay bị trói ngoặc ra sau.

Bà ta đã ngủ ở khách sạn cả ngày, vừa rồi mới thức dậy, đang ngồi trang điểm chải tóc định ra ngoài gặp Phương Tiểu Ngư đòi tiền thì đột nhiên cửa phòng bị người ta phá ra.

Một đám người hùng hổ xông vào, trói tay rồi bịt miệng bà ta lại.

Sau đó bà ta bị giải ra khỏi khách sạn dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người. Lúc đi trên đường, tất cả mọi người bao gồm cả cảnh sát đều tỏ vẻ như không nhìn thấy bà ta.

Lý Vân Phương biết mình lần này nguy to rồi, nhưng bà ta không hiểu mình rốt cuộc đã chọc giận ai.

Cửa phòng mở ra, một đôi giày da màu đen đắt tiền xuất hiện trước cửa. Lý Vân Phương nhìn đôi giày rồi ngẩng đầu lên, trông thấy một gương mặt đàn ông vô cùng đẹp trai.

Người này bà ta có biết, chính là người đàn ông lần trước đã đưa Phương Tiểu Ngư và con trai rời đi khi bà ta chặn họ ở cổng trường mẫu giáo.

“Lý Vân Phương đúng không?”

Mộc Du Dương ngẩng cao đầu bước vào, từ trên cao nhìn xuống bà ta.

“Vâng… vâng…”

Vẻ mặt của anh rất nghiêm nghị, giọng nói lại đầy uy lực, khiến Lý Vân Phương nghe thấy mà toát mồ hôi hột.

Lẽ nào cậu ta vì việc của Phương Tiểu Ngư nên mới đến tìm mình sao?

Mộc Du Dương ngồi xổm xuống, giữ mặt ngang bằng với Lý Vân Phương rồi lạnh lùng hỏi: “Chính bà là người đã đòi Phương Tiểu Ngư năm mươi triệu đúng không? Nếu không đưa thì sẽ hủy hoại cô ấy và con trai cô ấy?”

Quả nhiên là vì Phương Tiểu Ngư!

Lý Vân Phương run bần bật, sợ đến mức không dám mở miệng, bà ta sợ mình nếu nói sai một từ nào đó thì sẽ mất mạng.

Suy nghĩ một lúc lâu, bà ta mới e dè nói: “Không… không phải đâu… Tôi đã nuôi Tiểu Ngư mấy chục năm, giờ chỉ muốn Tiểu Ngư đưa năm mươi triệu mà thôi, nó không đưa cũng không sao hết… Cậu… cậu à… Thật đấy… Không cần đưa cũng không sao…”

“Bà nói dối.”

Mộc Du Dương lạnh lùng thốt ra ba từ rồi đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ.

Rồi anh đứng dậy ngồi xuống một cái ghế cách đó không xa, còn các vệ sĩ đang đứng canh chừng xung quanh lúc này chợt bước đến vây lấy Lý Vân Phương rồi bắt đầu đấm đá túi bụi...

Một giờ sau.

“Bây giờ chịu nói chưa?” Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn người đàn bà mặt mũi sưng vù đang nằm trước mặt mình.

Anh trước nay không thích ức hiếp phụ nữ, nhưng đối với loại phụ nữ vô liêm sỉ này thì lại là ngoại lệ.

Lý Vân Phương bị đánh tơi bời, làm sao còn dám nói dối? Bà ta lập tức trả lời: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết! Con trai tôi đã đánh bạc thua hết tiền, chúng tôi không còn đường nào để đi nữa nên mới tìm Phương Tiểu Ngư xin ít tiền! Tôi đáng chết! Tôi không nên uy hiếp Phương Tiểu Ngư! Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi!”

Lý Vân Phương lúc này chỉ mong mau chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này, còn tiền bạc gì đó bà ta đều không cần, giữ được cái mạng mới là quan trọng nhất.

Mộc Du Dương vẫn nói bằng giọng lạnh lùng: “Lần này tôi tạm tha cho bà, sau này nếu bà còn dám xuất hiện ở thành phố Y nữa thì tôi không quan tâm bà đến làm gì, chỉ cần bị tôi phát hiện thì bà sẽ chẳng có kết cục tốt đâu!”

Lý Vân Phương gật đầu lia lịa, “Cậu à, cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành phố Y nữa, tuyệt đối không!”

Mộc Du Dương gầm lên: “Cút!”

Lý Vân Phương lập tức lồm cồm bò dậy, khập khà khập khiễng chạy ra ngoài.

Phương Tiểu Ngư nằm ở nhà cầm chặt điện thoại trong tay. Đã hơn tám giờ tối rồi mà Lý Vân Phương vẫn không gọi điện đến, lẽ nào Mộc Du Dương thật sự đã giúp cô giải quyết rồi sao?

Trong lúc đang suy nghĩ thì điện thoại chợt reo vang.

Phương Tiểu Ngư bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng đàn ông lạ.

“Cô Phương, tổng tài Mộc bảo tôi báo lại với cô, chuyện của mẹ kế cô đã xử lí xong rồi, cô không cần phải lo nữa.”

Phương Tiểu Ngư lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn với người ở đầu dây bên kia.

Cúp máy xong, Lục Trạch quay sang nhìn Mộc Du Dương đang ngồi trên ghế, thắc mắc hỏi: “Tổng tài, sao anh không đích thân gọi cho cô Phương Tiểu Ngư? Anh tốt với cô ấy như thế, vì cô ấy mà làm nhiều việc như thế, cô ấy chắc chắn sẽ biết ơn anh lắm.”

Mộc Du Dương nhìn lại anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lục Trạch giật mình, lập tức nói: “Tổng tài, vậy tôi xin phép đi trước!”



Buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào trong phòng, An Ly ngồi dậy trên giường.

Hôm nay là ngày cô đi tái khám, Mộc Du Dương sẽ đến đón cô cùng đi đến bệnh viện.

Khẽ chạm vào đôi chân của mình, An Ly thở dài.

Nếu chân của cô mà khỏi thì Mộc Du Dương liệu có còn đối xử tốt với cô như lúc này không?


trướctiếp