"Em nói đúng, uống trà chiều ở nhà cũng được." Đường Ngự cầm một chiếc bánh Tart Chanh đặt vào đĩa của cô: "Nếm thử xem, tôi đặt mua cho em đấy.
Bánh Tart Chanh nhà này có thêm nước ép trái cây, có thể em thích vị
này."
"Vâng!" Tiền Thiển hậm hực nhìn bánh Tart Chanh trong đĩa: "Ít nhất
ra ngoài ăn còn đi được hai bước, giờ tiết kiệm luôn được mấy bước này,
sớm muộn gì em cũng bị anh đút thành heo!"
"Vậy em nói xem, lần sau chúng ta vẫn ra ngoài ăn à?" Đường Ngự hờ hững nhìn Tiền Thiển.
Tiền Thiển dở dài phiền muộn: "Rốt cuộc anh có bao nhiêu chấp nhất với trà chiều vậy!"
"Có ăn hay không không quan trọng." Đường Ngự nhún vai: "Không thì
sau này đổi thành bữa tối đi. Nhưng bữa tối có khá nhiều tiệc làm ăn,
tôi sợ em chán."
Tiền Thiển tỏ vẻ miễn cho kẻ bất tài: "Còn lâu em mới ăn tối hàng
ngày với anh! Nếu bữa tối cũng ăn cùng nhau, không lâu nữa em sẽ mập tới mức không lết được ra cửa! Em có thù oán gì với anh mà anh nuôi em như
nuôi heo hả, đến lúc không gả được ra ngoài anh có chịu trách nhiệm được không?!"
Đường Ngự tùy ý gật đầu: "Tôi chịu trách nhiệm, em yên tâm ăn đi."
Tiền Thiển nhức cả trứng nhìn hắn, sao cha này không biết giữ miệng
vậy, ăn nói linh tinh vớ vẩn. Nếu không phải cô biết rõ nam chính là tài sản riêng của nữ chính, nghe thấy lời này kiểu gì cũng hiểu lầm Đường
Ngự có ý với cô. Thiết lập lạnh lùng kiệm lời hoàn toàn sụp đổ trong
thời gian này.
Bối rối xua tay, Tiền Thiển quyết định không tranh luận vấn đề ăn uống với Đường Ngự nữa, dù sao có tranh cô cũng không thắng.
"Hay thế này vậy." Tiền Thiển ngẫm nghĩ, cất lời: "Sau này hôm nào
anh tới tìm em uống trà thì gọi cho em, em tới công ty anh tìm anh, ít
nhất có thể vận động một ít."
"Vậy cũng được." Đường Ngự xoa cằm: "Chúng ta cũng có thể đi bộ uống
trà từ công ty, như thế em có thể vận động nhiều thêm. Quyết định thế
đi, vận động nhiều chút cũng là chuyện tốt với em."
Tiền Thiển gật đầu. Hoàn toàn chính xác, như này tốt hơn ngồi nhà chờ ăn nhiều. Tránh để béo đến không ra được cửa, cô thực sự không ngại đi
thêm vài bước. Thật ra ở thế giới gốc cô rất thích vận động, tiếc là
thân thể Mạc Tình không giúp, quá nhiều bệnh vặt. Cũng tại trước đó cô
không chịu chăm sóc, hơn nữa còn không dám vận động mạnh. Giờ ngày ngày
đi dạo, tìm Đường Ngự uống trà chiều vừa đúng hợp ý cô. Công ty Đường
Ngự cách đây không xa, đi bộ khoảng nửa giờ coi như rèn luyện là đẹp
nhất.
Hôm sau, đúng sau bữa trưa Tiền Thiển nhận được điện thoại của Đường
Ngự. Cúp máy xong, cô xoa kem chống nắng, xỏ giày đế bằng đi bộ tới công ty Đường Ngự.
Quả nhiên hoạt động nhiều chút dễ chịu hơn hẳn! Sau nửa giờ, Tiền
Thiển duỗi lưng xoay người trước công ty Đường Ngự. Cô không vào công ty mà đứng ngoài cửa gọi cho Đường Ngự sau đó híp mắt phơi nắng cạnh
đường.
Đường Ngự vừa ra cửa đã thấy Tiền Thiển. Khuôn mặt nhỏ tròn tròn của
cô đón nắng mặt trời, da sáng khỏe mạnh, bộ dáng lim dim mắt đầy thỏa
mãn rất giống một chú mèo được cho ăn uống no đủ. Đường Ngự đứng ven
đường nhìn Tiền Thiển hồi lâu mới cất bước đi tới.
"Vâng ạ." Tiền Thiển cười đến híp cả mắt: "Có lẽ em cần phơi nắng nhiều hơn."
Đường Ngự cũng cười: "Chúng ta đi bộ rồi nghĩ xem ăn gì, để em được phơi nắng nhiều hơn chút."
"Hôm nay chúng ta đi đâu?" Tiền Thiển tâm tình tốt cất lời. Tản bộ
nửa giờ, dường như cô càng hứng thú với nội dung trà chiều hơn.
"Em chọn đi. Tôi nghe nhân viên bảo ở trung tâm thương mại đằng trước có một cửa hàng bánh do người nước J mở, nghe nói bánh Matcha làm tốt
lắm. Em muốn nếm thử không? Hay em muốn đi nơi khác?" Đường Ngự nghiêng
đầu nhìn Tiền Thiển.
Tiền Thiển từ chối cho ý kiến: "Vậy tới nếm thử đi, ăn ở đâu cũng thế.”
Đường Ngự cười một tiếng. Dọc theo đường Kính Hồ, hai người từ tốn bước về phía trung tâm thương mại.
Đã một thời gian Lâm Du Du không gặp Đường Ngự. Xế chiều hôm nào cô
nàng cũng nhìn ra cửa quán cà phê, mong Đường Ngự có thể xuất hiện.
Nhưng gần đây, ngày nào cô ta cũng đợi từ xế chiều đến chạng vạng tối mà vẫn không thấy bóng dáng Đường Ngự.
Cô ta không biết vì sao Đường Ngự không đến quán uống cà phê nữa. Hôm nào cũng chờ trong vô vọng. Trong lòng Lâm Du Du ngày càng lo sợ trăn
trở, cô ta lo có phải Đường Ngự đã gặp chuyện gì hay không, cũng lo có
phải vì lần trước bất ngờ tỏ tình khiến hắn ghét, vậy nên không vào nữa.
Ngày nào Lâm Du Du cũng nghĩ, chỉ cần cho cô gặp Đường Ngự một lần
nữa thôi, cô ta rất nhớ hắn! Dù cho vẫn như trước đó, cô ta nhìn hắn
lặng im uống cà phê từ xa, dù chỉ như thế cũng được! Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn một lần nữa...
Lâm Du Du ôm khay trà, đứng cạnh cửa quán cà phê, ánh mắt u buồn
xuyên qua cửa kính nhìn đến cuối đường Kính Hồ, đó là hướng Đường Ngự
hay tới...
Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của cô ta. Đột nhiên Lâm Du
Du vui sướng phát hiện Đường Ngự thật sự xuất hiện ở cuối đường. Hắn từ
tốn đi dọc theo đường về hướng quán cà phê, vẫn đẹp trai khí chất như
trước. Nhưng mà... không chỉ có mình hắn...
Bên cạnh hắn còn một cô gái, Lâm Du Du nhớ cô gái ngoại hình mập tròn đó. Lần đầu xuất hiện cô gái đã kéo tay Đường Ngự, ngọt ngào gọi hắn là "Ngự ca ca". Sau đó còn tới yến hội với Đường Ngự, lần đó cô ta cũng
đi. Chính là hôm cô ta lấy hết can đảm tỏ tình với Đường Ngự, nhưng bị
hắn từ chối...
Trên yến hội, nhìn Đường Ngự quan tâm ân cần với cô gái đó khiến cô
ta gần như không thể khống chế tham vọng của mình. Cô ta rất muốn biết
Đường Ngự có quan hệ thế nào với cô gái dung mạo bình thường, dáng người có chút mập mạp đó. Lúc đầu cô ta mượn cơ hội muốn nói chuyện riêng với cô gái đó, không muốn bị từ chối.
Giờ họ lại đi cùng nhau... Cách cửa thủy tinh, Lâm Du Du nhìn bộ dáng Đường Ngự nghiêng đầu nói chuyện với Tiền Thiển, vành mắt đỏ lên: Hắn
cười... Nụ cười dịu dàng như thế, trước nay cô ta chưa từng thấy...
Lâm Du Du cứ trơ mắt nhìn Đường Ngự và Tiền Thiển tới gần quán cà
phê, lại thấy họ không định vào, băng qua cửa quán cà phê tiếp tục đi
lên trước. Cô ta cảm thấy tay chân mình đều đang run rẩy: Hắn không muốn vào! Cách gần như vậy, hắn không thèm liếc vào quán cà phê mà đi luôn!
Ánh mắt ngập nước của Lâm Du Du rơi xuống Tiền Thiển bên cạnh Đường
Ngự. Nhất định là cô gái bên cạnh hắn, lần cô ta tỏ tình cô gái kia cũng ở đó. Có phải cô gái ấy không muốn Đường tiên sinh tới gần mình? Sao cô gái này ích kỷ như vậy! Rõ ràng cô đã có quan hệ rất thân thiết với
Đường tiên sinh, Đường tiên sinh còn cười dịu dàng với cô! Sao còn tham
thế chứ! Sao lại ngăn mình tới gần Đường tiên sinh!
Lâm Du Du cảm thấy mình nhất định phải làm cái gì đó...