"Nhìn gì vậy?" Một âm thanh vang lên bên cạnh Tiền Thiển. Cô quay ra, không ngờ là Kỷ Cảnh Ngôn.
Tiền Thiển quay đầu về, hất cằm nhìn hướng Lâm Du Du: "Nhìn cô ấy."
"Ơ? Trông khá quen..." Kỷ Cảnh Ngôn sờ cằm.
"Tất nhiên rồi, vị tiểu thư đó chính là phục vụ trong quán cà phê CoffeeCo đấy." Tiền Thiển chỉ bảo.
"À... Thì ra là cô gái đó! Anh cũng không nhận ra đấy." Bấy giờ Kỷ
Cảnh Ngôn mới bừng tỉnh: "Nhưng cô ấy có gì đáng xem? Có vẻ em rất hứng
thú nhỉ, cứ nhìn chằm chằm người ta."
"Em chỉ đang nghĩ, không biết ai chọn quần áo cho cô ấy..." Tiền Thiển nghiêm túc sờ cằm.
Kỷ Cảnh Ngôn nghe cô nói vậy, cười đến phát điên: "Nhóc xấu tính thật nha! Nhưng quả thật là bộ đồ này rất lạ..."
Tiền Thiển trừng mắt nhìn Kỷ Cảnh Ngôn: "Em xấu tính chỗ nào, đâu
phải em chọn quần áo đâu. Em chỉ tò mò nếu để Đường Ngự chọn quần áo cho cô ấy thì có chọn bộ này không."
"Không thể nào!" Kỷ Cảnh Ngôn khinh bỉ Tiền Thiển: "Lão Đường không
có thẩm mỹ lạ đời như này... Mà khoan! Sao em lại hỏi vậy?! Tại sao lão
Đường phải chọn quần áo cho cô ta?"
"À đúng, anh vẫn chưa biết!" Tiền Thiển vẻ mặt hóng hớt kề mặt lại
gần Kỷ Cảnh Ngôn: "Xế chiều hôm nay, trong quán cà phê, cô gái này tỏ
tình với Đường Ngự trước mặt mọi người."
"Không lạ!" Kỷ Cảnh Ngôn cực kỳ khinh bỉ Tiền Thiển: "Cứ mười ngày
nửa tháng lão Đường lại được người ta tỏ tình, bắt đầu từ mười mấy tuổi
đã vậy rồi. Đương nhiên là giá thị trường của anh trai nhà tôi cũng
không kém."
Tiền Thiển kệ y lải nhải. Có gì lạ đâu, nhà cô cũng có nam thần Mạc
Vũ đấy. Loại thế giới diễn sinh từ tiểu thuyết tình cảm máu chó thế này, xung quanh nhân vật chính không bao giờ thiếu người đẹp. Nam phụ vừa
gặp đã thâm tình với Lâm Du Du, mà cô nàng cũng là hình tượng tiểu thịt
tươi của phái nam.
"À đúng rồi, sao không thấy Mạc Vũ?" Kỷ Cảnh Ngôn nhìn chung quanh.
Sau khi quen Mạc Vũ ở văn phòng Đường Ngự, hai người đã nhanh chóng lăn
lộn thành anh em tốt.
"Đi công tác ở nước M. Chẳng phải anh trai em nói với các anh rồi
sao?" Tiền Thiển nhớ một ngày trước khi đi Mạc Vũ đã chạy tới tụ hội với Đường Ngự và Kỷ Cảnh Ngôn.
"À, ừ, anh quên mất." Kỷ Cảnh Ngôn vỗ đầu một cái: "Này, khoan! Vậy
em đi cùng ai tới, ba em và Mạc Vũ đều đi nước M mà? Chẳng lẽ hôm nay em đại diện cho Mạc thị?"
"Không phải." Tiền Thiển lắc đầu: "Em đi cùng Đường Ngự."
"Hả?" Kỷ Cảnh Ngôn không hiểu nổi: "Sao hai người lại đi cùng nhau?"
Tiền Thiển phiền muộn thở dài, kể lại sự cố đổ cà phê chiều nay cho
Kỷ Cảnh Ngôn. Kỷ Cảnh Ngôn nghe xong không khỏi sửng sốt ghen tỵ với
Tiền Thiển: “Anh và lão Đường quen biết nhiều năm còn chưa thấy hiện
trường bày tỏ tình cảm náo nhiệt bậc này, sao em may mắn vậy...”
"Đang nói gì thế?" Đường Ngự đột nhiên yên lặng xuất hiện cạnh hai người.
Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn đồng loạt lắc đầu, ánh mắt nhìn Đường Ngự
vô cùng vi diệu. Nói xấu sau lưng bị người ta túm được, còn chuyện nào
nhức nhối hơn đây.
Đường Ngự nhìn gương mặt chột dạ của cả hai, cười đầy ẩn ý rồi tiếp
tục rời đi chào hỏi người khác, để lại Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn tiếp
tục thì thầm tám chuyện.
Tiền Thiển đang nghĩ, nữ chính đã xuất hiện, không biết nữ phụ ác độc có ở cạnh đây không. Tình tiết lần đầu nữ chính có mặt ở yến hội rất
quan trọng: Nữ phụ Tần Hàm đem lòng yêu Đường Ngự nhiều năm không có kết quả, nhìn thấy động tác Đường Ngự che chở Lâm Du Du thì sinh lòng ghen
ghét, lập tức dẫn người tới làm khó Lâm Du Du. Sau đó Đường Ngự anh hùng cứu mỹ nhân, khiến tâm tư thiếu nữ của Lâm Du Du đắm chìm thêm một
bước. Mà Đường Ngự cũng rung động trước ánh mắt kiên định của Lâm Du Du.
Dù tình tiết vô cùng máu chó nhưng nguyên nhân tình cảm nam nữ chính
tăng lên có bao giờ người thường hiểu được đâu. Tiền Thiển cho rằng cô
không thể bỏ qua cơ hội xem drama này được!
"Anh biết Tần Hàm không?" Tiền Thiển hóng hớt chọc Kỷ Cảnh Ngôn:
"Nghe anh trai em bảo Tần Hàm yêu Đường Ngự nhiều năm, luôn kiên trì
theo đuổi! Em rất muốn nhìn thử."
"Ngay cả em cũng biết hả? Ở chỗ đó kìa, người mặc lễ phục xanh lam
ấy." Kỷ Cảnh Ngôn đưa ly rượu chỉ về phía một mỹ nữ dáng người nóng
bỏng, hào hứng tám: "Nhất định cô nàng chưa nhìn thấy Đường Ngự, nếu
không đã sớm chạy tới rồi. Chậc chậc, rất nóng vội. Cách theo đuổi này
chắc chắn không dùng được với loại đàn ông như lão Đường..."
Tiền Thiển có phần bất lực nhìn Kỷ Cảnh Ngôn, mang gương mặt sáng sủa đẹp trai, mặt mày nghiêm túc tám chuyện. Thật sự là nhìn người không
thể nhìn bề ngoài...
"Xin lỗi, làm phiền chút."
Kỷ Cảnh Ngôn đang hào hứng trò chuyện với Tiền Thiển, đột nhiên sau
lưng hai người vang lên tiếng nói rụt rè. Hai người cùng quay đầu, phát
hiện Lâm Du Du đang đứng sau lưng.
Nhưng dù là Kỷ Cảnh Ngôn hay Tiền Thiển đều không thân quen với Lâm
Du Du, họ chỉ gặp nhau ở quán cà phê mà thôi. Hai người không biết cô
nàng muốn tìm ai nên đều không mở miệng trước, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.
Lâm Du Du thấy Kỷ Cảnh Ngôn và Tiền Thiển đều không đáp lời, trong
lòng cảm thấy cực kỳ bối rối. Cô ta đỏ mặt, lấy can đảm tiếp tục nói với Tiền Thiển: "Vị tiểu thư này, xin hỏi có thể nói vài câu với cô không?"
Tiền Thiển đầy mặt khó hiểu, tuy vậy vẫn lịch sự đồng ý: "Tôi hả? Có chuyện gì, mời cô cứ tự nhiên."
"Ừm..." Lâm Du Du nghẹn họng một chút: "Xin hỏi có thể nói chuyện riêng với cô không?"
"Ngại quá, tôi và cô không thân quen nên chắc không có gì cần thảo
luận riêng, cô có chuyện gì thì nói thẳng được không?" Tiền Thiển đâu
nhũn não, sao có thể đồng ý yêu cầu không đáng tin như này của Lâm Du
Du. Sự cố nhân vật chính dính phải đều là ở một chỗ riêng nào đó, chẳng
may có chuyện gì thì cả người là miệng cũng không thanh minh nổi. Đương
nhiên Tiền Thiển sẽ không mạo hiểm.
"Nhưng... nhưng mà." Gương mặt Lâm Du Du càng đỏ hơn, trong mắt bắt đầu hiện lên ánh nước, có vài phần nài nỉ Tiền Thiển.
Tiền Thiển thấy bộ dạng này của cô ta, thật sự cả người đều bất lực.
Nếu hỏi ưu điểm của nữ chính là gì, đáp án chính là cái bệnh động một
chút rơi nước mắt này, thật sự khiến người ta không thể thích ứng được.
"Vị tiểu thư này, nếu cô có chuyện quan trọng thì thật sự có thể nói
thẳng. Vị tiên sinh bên cạnh là bạn của tôi, không có gì phải kiêng dè." Tiền Thiển hít sâu một hơi, cực kỳ chân thành nhìn Lâm Du Du, trong
lòng lại mong cô ta đừng bị dọa khóc.
Đáng tiếc Lâm Du Du không chịu hợp tác, Tiền Thiển vừa dứt lời, nước mắt cô ta đã rơi xuống.
Kỷ Cảnh Ngôn thấy cô nàng một lời không hợp liền rơi nước mắt, lập
tức giật mình kêu lên, kéo Tiền Thiển lui lại một đoạn dài, cảnh giác
nhìn Lâm Du Du: "Vị tiểu thư này, chúng tôi không hề bắt nạt cô, sao lại khóc thế chứ."
Lâm Du Du nghe Kỷ Cảnh Ngôn nói vậy thì càng khóc to hơn, sau đó lại
thút thít. Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn ngại ngùng nhìn cô ta, cũng không biết nói gì cho phải, chỉ mong có người nhanh nhanh tới giải vây.
"Du Du, em sao vậy? Có ai ức hiếp em ư?" Cuối cùng học trưởng dịu
dàng của Lâm Du Du cũng xuất hiện, chán một nỗi là vừa đến đã trừng mắt
nhìn Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn.
"Du Du, em đừng sợ, anh sẽ không bỏ qua cho kẻ dám bắt nạt em!" Học
trưởng dịu dàng đau lòng ôm Lâm Du Du vào ngực, tức giận trừng mắt nhìn
Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn, lạnh lùng nói: "Lập tức xin lỗi Du Du ngay!"