Nghe Tiền Thiển nói vậy, Lâm Du Du đành phải chuyển tới bên còn lại. Cô ta
nhìn thoáng qua khuôn mặt đang hung dữ trừng mình của Triệu Mính Huyên,
quyết định hỏi đối tượng dễ nói chuyện hơn là Hàn Kiều: "Tiên sinh, xin
hỏi ngài cần gì?"
"A?" Hàn Kiều hồi thần, nhìn cô gái má hồng xinh xắn trước mặt, đáp lại vô cùng dịu dàng: "Ừm, hay em chọn giúp tôi đi."
Mặt Lâm Du Du càng đỏ hơn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Khi nãy tôi giới thiệu đặc sản của quán, ngài không thích thứ gì sao? Tôi không biết thứ ngài
thích, nên. . ."
"Không sao." Trong mắt Hàn Kiều mang ý cười nhìn Lâm Du Du: "Chỉ cần là em chọn, tôi đều thích hết."
U ai, có thể làm đến mức này, họ Hàn sự rất cố gắng đấy! Tiền Thiển
vui như điên, liếc nhìn sắc mặt đã đen lại của Triệu Mính Huyên, trong
lòng thầm tính xem cô nàng có thể chịu được tới khi nào.
"Nhưng mà. . ." Lâm Du Du còn đang bị Hàn Kiều trêu chọc đến bối rối: "Tôi. . ."
Không đợi Lâm Du Du nói xong, Triệu Mính Huyên đã không thể nhịn thêm nữa. Cô ta dùng sức kéo một cánh tay Hàn Kiều, hung ác nói với Lâm Du
Du: "Anh ấy không chọn sao cô không hỏi tôi? Nhân viên phục vụ cô bị sao vậy, để tôi chờ hơn nửa ngày rồi, cô cố tình phải không?!"
Lâm Du Du giật nảy mình, đôi mắt điềm đạm đáng yêu đong đầy nước mắt, lúng túng giải thích: "Rất xin lỗi, tiểu thư, tôi không. . ."
"Cô gọi ai là tiểu thư hả, nói chuyện kiểu gì thế này! Còn khóc nữa,
cô trưng bộ dáng xui xẻo này cho ai nhìn đây!" Triệu Mính Huyên càng bực hơn.
"Mính Huyên!" Hàn Kiều cau mày hất tay Triệu Mính Huyên ra, không
nhịn được nói: "Việc gì em phải làm khó một nhân viên phục vụ chứ, cô ấy có làm gì sai đâu? Em sao vậy, sao tức giận thế?"
Chậc chậc chậc, bầu không khí thật là căng thẳng nha. Tiền Thiển vui
vẻ nhìn Lâm Du Du nước mắt đong đầy có thể khóc bất cứ lúc nào, lại nhìn Hàn Kiều và Triệu Mính Huyên tranh chấp to tiếng. Cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, sắp ba giờ rồi, không biết diễn viên số hai có kịp lên sàn
không đây.
Đúng lúc này, chuông gió treo ngoài quán cà phê vang lên, có người
đẩy cửa bước vào. Tiền Thiển sáng mắt lên, ha ha ha! Quả nhiên là Đường
Ngự! Hôm nay thật sự rất may mắn!!!
Đường Ngự vừa bước vào đã bị tiếng tranh cãi ồn ào ở một bàn thu hút, nghiêm túc nhìn lại, không ngờ là người quen. Sao lại là cô nhóc Mạc
Tình này nhỉ?
Tiền Thiển liếc Đường Ngự một cái rồi chuyển mắt, hắn tới rất đúng
lúc, nhưng giờ xem kịch quan trọng hơn, phải nắm bắt thời gian! Tuy giờ
Lâm Du Du còn định rơi nước mắt không chú ý tới hắn nhưng cảm giác tồn
tại của Đường Ngự mạnh như thế, không lâu nữa lực chú ý của Lâm Du Du sẽ rời khỏi bàn họ. Đến lúc đó chỉ cần Lâm Du Du đảo quanh Đường Ngự, lập
tức Triệu Mính Huyên sẽ chú ý tới người đàn ông rực rỡ lóa mắt này. Khi
lực chú ý của hai người phụ nữ chuyển đi, một vở kịch khác sẽ mở ra.
Ha ha ha! Trong lòng Tiền Thiển cười to ba tiếng, cảm thấy ngọn lửa drama cháy ngùn ngụt.
Nhưng Tiền Thiển không ngờ rằng khi Đường Ngự thấy cô ngồi đó đã lập
tức đi về phía này. Nam chính tự mang đặc hiệu thoáng cái đã tới, mấy
người ồn ào tranh cãi lập tức im xuống.
Lâm Du Du hai mắt đẫm lệ nhìn Đường Ngự, cảm thấy hắn như thiên thần bước từng bước tới.
"Đường tiên sinh. . ." Cô ta có chút ấm ức, lại thêm vài phầm si mê
nhìn Đường Ngự, trong lòng còn nghĩ, nhất định Đường tiên sinh thấy mình rơi vào tình thế khó xử nên tới giúp mình.
Triệu Mính Huyên theo ánh mắt Lâm Du Du nhìn thấy Đường Ngự, lập tức
cảm giác trái tim mình đập mạnh mẽ. Chính là người đàn ông này! Cô ta tự nhủ, phải là người đàn ông ưu tú bậc này mới xứng với mình! Hơi hoảng
hốt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đường Ngự, cô ta cảm thấy cả người đều
chấn động. Nhìn Đường Ngự từng bước tới gần, trong lòng Triệu Mính Huyên không khỏi nảy ra vài phần mong đợi, theo bản năng điều chỉnh thái độ
với Đường Ngự, lộ ra một nụ cười xinh đẹp nhất.
Tiền Thiển nhìn chằm chằm phản ứng của hai người phụ nữ, trong lòng
ngổn ngang, quả nhiên cô vẫn xem thường mị lực của nam chính, cảm giác
tồn tại thực sự quá mạnh rồi! Vừa vào cửa đã hấp dẫn lực chú ý của Lâm
Du Du và Triệu Mính Huyên, xem ra cuộc tranh cãi đến đây là kết thúc.
Trong lòng cô hơi thất vọng, cảm thấy vẫn chưa đủ. . .
Tiền Thiển đang quan sát vẻ mặt rộn rạo của Triệu Mính Huyên, không để ý thấy Đường Ngự chạy tới bên cạnh nhìn cô chằm chằm.
"Tình Tình." Đường Ngự nhìn một lát rồi nhận ra Tiền Thiển không để ý tới mình, quyết định nhắc nhở cô nhóc ngốc nghếch này một chút.
"Ơ? À! Sao ngài cũng tới đây?" Tiền Thiển giả bộ như vừa nhìn thấy Đường Ngự.
Đường Ngự bật cười, hắn vừa vào đã thấy cô nhóc này liếc mình một
cái, sau đó rời mắt làm bộ như không thấy. Không muốn chú ý tới hắn như
vậy sao?
Triệu Mính Huyên thấy Đường Ngự nói chuyện với Tiền Thiển, lập tức
sáng mắt lên, vội vàng hỏi: "Mạc Tình, cậu quen biết vị tiên sinh này
hả, nhanh nhanh mời ngài ấy ngồi đi."
Tiền Thiển hướng mắt về phía Đường Ngự hỏi ý. Cô thì rất muốn Đường
Ngự ngồi cùng với họ, để Triệu Mính Huyên có thể tiếp xúc gần với nam
chính đại nhân, nhưng cô cũng không thể tự tiện làm chủ được.
Đường Ngự làm động tác "Ngồi dịch vào”, Tiền Thiển lập tức nghe lời
cầm túi sách chuyển vị trí ngồi. Vậy là tình thế trên bàn biến thành,
Đường Ngự đối mặt với Hàn Kiều ngồi bên ngoài, Triệu Mính Huyên và Tiền
Thiển mặt đối mặt ngồi bên trong, nữ chính Lâm Du Du đứng cạnh bàn giống như người chủ trì hội nghị.
Bàn bên cạnh có ba cô gái, hai người đang nhìn Đường Ngự, Hàn Kiều
thì như si như say mà nhìn Lâm Du Du. Nhưng bây giờ Triệu Mính Huyên
cũng không đoái hoài gì tới anh ta, bầu không khí trên bàn hài hòa kỳ
lạ. Sau khi ngồi xuống Đường Ngự lễ phép gật đầu với Hàn Kiều và Triệu
Mính Huyên phía đối diện. Triệu Mính Huyên lập tức đỏ mặt. Tiền Thiển
thấy phản ứng của cô ta, cười đến híp cả mắt.
"Có chuyện gì mà vui thế, nhìn thấy Ngự ca ca cũng không chào hỏi." Đường Ngự mỉm cười nhìn Tiền Thiển.
Tiền Thiển thở dài một hơi, nam chính anh là soái ca kiệm lời đấy
được không, làm ơn đừng phá hủy thiết lập nhân vật. Cô ngẩng đầu, nhếch
miệng cười tươi rói, gọi: "Ngự ca ca."
Đường Ngự có chút giật mình nhìn Tiền Thiển, không ngờ cô sẽ nghe
lời như vậy. Chỉ cần ở quán cà phê này, cô nhóc sẽ gọi "Ngự ca ca",
dường như được ấn chốt mở vậy, rất quái lạ. Nghĩ nghĩ, Đường Ngự như
muốn kiểm tra ranh giới cuối cùng của Tiền Thiển, thuận tay vuốt tóc cô, phát hiện cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Thật sự là rất kỳ
quái!!!
"Sao hôm nay Tình Tình lại rảnh rỗi tới đây?" Đường Ngự hỏi.
Tiền Thiển đưa mắt nhìn Triệu Mính Huyên phía đối diện, mặt mày lạnh tanh đáp: "Xem mắt!"
"Xem mắt?" Đường Ngự nheo mắt, ánh mắt sắc bén rơi xuống hai người đối diện.
Triệu Mính Huyên đối diện thấy Đường Ngự nhìn tới, lập tức lộ ra nụ
cười ngại ngùng: "Đúng vậy tiên sinh, xin tự giới thiệu bản thân một
chút, em tên Triệu Mính Huyên, là bạn tốt của Mạc Tình. Xin hỏi tiên
sinh họ gì? Ngài quen biết Mạc Tình, vậy đều là bạn bè rồi."
"Tôi họ Đường. Xem mắt là thế nào?" Đường Ngự hỏi.