Tục ngữ nói, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị. Trong sáu tháng,
cuối cùng Tiền Thiển cũng chờ được cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ. Tương
tự, nữ chính Bạch Lưu Sương luôn chuẩn bị cuối cùng cũng chờ được cơ hội bắt chuyện hoàn mỹ.
Một ngày, Yến Hành một mình tới Trạng Nguyên Lâu, vẫn như thường ngày móc vài đồng tiền sai chân chạy Tiền Thiển đi
mua đồ. Thấy hắn móc tiền ra, Tiền Thiển đã không trông mong hôm nay có
thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên chạy xong cũng không tính gì khác, vẫn
bưng ấm trà nói chuyện phiếm câu được câu không với Yến Hành.
Khi Yến Hành cơm nước xong xuôi, chuẩn bị rời đi, Tiền Thiển vẫn như ngày
thường đặt bình trà xuống chạy tới tính tiền, thuận tiện tiễn hắn xuống
lầu. Nhưng bị gia này đột nhiên giở quẻ.
Chỉ thấy Yến Hành lười
biếng nghiêng người trên ghế, đột nhiên bật thốt một câu khỏi miệng:
"Không có tiền!" Nói xong vẻ mặt cao ngạo bễ nghễ nhìn Tiền Thiển, bên
miệng còn treo ý cười ác miệng.
Lúc đó Tiền Thiển hiểu ngay là
con hàng này lại là muốn hành nàng! Cô nhìn quanh thấy nữ chính cách đây không xa, tên ngốc mới bỏ cơ hội tốt thế này.
Vậy là Tiền Thiển
vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, bước lên một bước, nghiêm túc nói lời thoại
định sẵn: "Đại gia, nhìn ngài ăn mặc sang trọng như vậy, sao có thể ăn
cơm không trả tiền chứ. Thật là không thể nhìn người qua tướng mạo
được!" Không những giọng nói cực lớn mà còn thành thật gật đầu hòng
khẳng định hiệu quả.
"Phì." Yến Hành thấy cô có đức hạnh này,
thiếu chút thì há miệng cười lớn, cuối cùng vẫn nhịn cười nói: "Bảo
không có tiền là không có, ngươi muốn thế nào?"
Ya ya! Nam chính
chịu hợp tác quá đê!!! Trong lòng Tiền Thiển cảm động tới rơi nước mắt,
nhanh chóng tiến tới theo hướng người ta đã vạch!
Vậy là Tiền Thiển ưỡn ngực ngẩng đầu, ăn nói chính trực, tiếp tục to giọng quát: "Muốn trốn nợ cũng không dễ như vậy!!!"
Đinh – cô nghe thấy tiếng Hệ Thống báo hoàn thành nhiệm vụ. A ha ha ha, sau
này cô tự do rồi nhá!!! Tiền Thiển vui vẻ điên cuồng trong lòng.
Yến Hành che mặt, có chút không đành lòng nhìn thẳng bộ dáng đắc ý kia của Tiền Thiển... Hắn cảm thấy mình sắp không diễn nổi nữa rồi, sao lại có
người dở hơi như này!!!
Người xung quanh nghe thấy động tĩnh đều
trợn mắt há mồm nhìn Tiền Thiển và Yến Hành, không biết vị gia kia định
chơi trò gì hôm nay, ngoại trừ một người...
Bạch Lưu Sương cũng
nghe thấy động tĩnh! Khác phản ứng ngây ra của người xung quanh, trong
lòng nàng ta vui mừng hân hoan! Chờ ở Trạng Nguyên Lâu đã nửa năm, dù
nàng ta thường gặp huynh đệ Trần Tĩnh Hòa nhưng vẫn chưa có cơ hội tiếp
cận.
Công sức không phụ lòng người, cuối cùng hôm nay nàng ta
cũng chờ được cơ hội gặp mặt hoàn mỹ. May là tên tiểu nhị kia mắt không
tròng dám đuổi theo biểu thiếu gia phủ Quốc Công đòi tiền cơm. Bạch Lưu
Sương nhanh chóng sửa sang quần áo, nhanh chóng tới gần Yến Hành và Tiền Thiển.
Lúc này Tiền Thiển đã không chờ được, trong lòng nghĩ sao nữ chính đại nhân không mau mau ra trận!
Ngay khi Tiền Thiển vội tới lên trời, Yến Hành nhịn cười suýt tắt thở, Tiền Thiển thoáng thấy nữ chính lao tới...
Cứu tinh!!! Tiền Thiển thiếu chút chảy hai dòng nước mắt to như mỳ sợi bày tỏ sự xúc động của mình!!!
"Tiền cơm vị công tử này hôm nay tính trên đầu ta." Bạch Lưu Sương điều chỉnh biểu cảm và góc độ tốt nhất, vừa mỉm cười vừa nhìn Yến Hành đang che
mặt.
Yến Hành vốn không chú ý tới nàng ta, nghe thấy thanh âm tức thì sững sờ. Hắn đưa mắt nhìn lên, sao lại là nữ nhân này!!!
Yến Hành có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn Bạch Lưu Sương, quay đầu tiếp tục nhìn Tiền Thiển hỏi: "Ăn cơm không trả tiền thì sao?"
Mợ nó!!! Trong lòng Tiền Thiển có hàng vạn con thần thú chạy qua sông lớn: Nữ chính ở đây này, đây này, có phải nam chính nhà mi bị mù không mà
cắn mãi không tha nhân vật quần chúng là ta!!! Nhà mi đâu phải họ chó!!!
Tiền Thiển trợn mắt một cái, vấn đề này chỉ có thể chờ nữ chính tới cứu
trận. Nữ chính là người lương thiện, làm có chuyện thấy chết không cứu.
Quả nhiên không để cô thất vọng, Bạch Lưu Sương thấy Yến Hành không để ý
nàng ta, lập tức nhảy ra tức giận xoát cảm giác tồn tại: "Công tử gặp
phải chuyện khó xử gì mà không bỏ qua, coi như hôm nay ta làm chủ, tiền
bữa cơm này ta bỏ ra."
Đáng tiếc Yến Hành vẫn không đi theo kịch
bản, hắn không để ý tới Bạch Lưu Sương, ngược lại xích gần hướng Tiền
Thiển một chút, nhìn chằm chằm mắt cô, nói: "Ta muốn ăn cơm chùa!"
"Công tử, ngài..." Bạch Lưu Sương nói phân nửa thì không nói nữa. Nàng ta
không ngốc, đương nhiên nhìn ra hôm nay vị này muốn gây chuyện, chỉ hận
mình tìm cơ hội tốt nửa ngày mà vẫn tính sai. Đồng thời trách tên tiểu
nhị kia rảnh rỗi tìm việc, không dưng trách móc to tiếng như vậy làm gì! Nghĩ tới đây, Bạch Lưu Sương giận dữ trừng Tiền Thiển.
Nếu biết
Yến Hành muốn gây chuyện, đương nhiên Bạch Lưu Sương thông minh này sẽ
không ở lại đụng họng súng, vội nói một câu: "Nếu công tử có việc, tại
hạ không quấy rầy." Nói xong lại trừng Tiền Thiển một cái rồi vội bỏ đi.
Tiền Thiển ngu người đứng một chỗ. Đậu xanh, có ai làm như nữ chính nàng ta
không? Nàng ta chạy thì ai tính tiền!!! Làm chuyện gì cũng phải đến nơi
đến chốn chứ!!!!
Quay lại hiện tại, không ai có thể cứu vớt
diễn viên quần chúng không may Tiền Thiển. Nam chính quân nhìn cô bằng
ánh mắt nguy hiểm, liên tục lặp lại một câu trong miệng: "Không có tiền! Ngươi muốn như thế nào?"
"Vậy... vậy..." Tiền Thiển không có
cách, đành phải xấu hổ cười theo: "Nếu không ngài tạm ghi vào sổ sách
của phủ Quốc Công nhé?"
"Không được! Ta ăn cơm không nợ tiền!" Yến Hành cự tuyệt.
"Không... Nếu không thì..." Tiền Thiển bắt đầu nói lắp, không nợ tiền, tức là
muốn miễn phí? Chẳng phải đó là ăn cơm chùa sao? Chẳng lẽ muốn cô bỏ
tiền?
"Ta hỏi ngươi muốn như thế nào, sao ngươi còn hỏi ngược lại ta?" Yến Hành nghiêm trang đàng hoàng chơi xấu.
Thấy bộ dáng này của hắn, Tiền Thiển cảm thấy, hôm nay con hàng này muốn láo loạn một trận lớn đây. Được rồi được rồi, không nên tính toán với bệnh
nhân tâm thân, nếu không thì cô đi hỏi chưởng quỹ xem có miễn phí được
không!!!
Tiền Thiển càng nghĩ càng thấy đến tìm chưởng quỹ hỏi
miễn phí là ý kiến hay. Nhìn dáng vẻ Phùng chưởng quỹ nịnh bợ Trần Tĩnh
Hòa như vậy, mời biểu đệ y ăn bữa cơm cũng không phải chuyện lớn gì. Vậy là cô vui vẻ đề nghị: "Nếu không ta đi báo với đại chưởng quỹ, hôm nay
miễn phí cho ngài."
Cô tự thấy cách này đã hoàn thành tốt đẹp
nguyện vọng ăn cơm chùa của Yến Hành. Đáng tiếc, quy tắc trò chơi không
do cô quy định. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn miệng duyên dáng của
Yến Hành phun hai chữ khỏi miệng: "Không được!"
Mẹ nó!!! Quả
nhiên tên này bị tâm thần!! Tiền Thiển phút chốc đã xù lông nhưng nhanh
chóng tỉnh táo lại. Kinh nghiệm thê thảm đau đớn của người khác cho
chúng ta biết, tốt nhất không nên đắc tội với tên điên!
Vậy là
Tiền Thiển nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lộ ra một nụ cười chân chó,
ôn tồn hỏi: "Vậy đại gia ngài nói nên làm thế nào? Không ghi nợ, không
miễn phí, chẳng lẽ muốn tiểu nhân tính tiền giúp ngài? Tiểu nhân đâu có
tiền..."
Cô chưa nói xong đã thấy vẻ mặt thành thật gật đầu của Yến Hành, ngắt lời cô: "Ý này không tệ!"
"Ý gì?! Không phải để ta tính tiền chứ?!" Tiền Thiển suýt không phản ứng
kịp, thầm nghĩ có lẽ mình tiếp thu sai ý người ta... rồi?!
Đáng
tiếc, trời không thỏa lòng người, Yến Hành gật đầu khẳng định với cô,
khen ngợi nói: "Đúng! Chính là ý đó, ngươi đi tính tiền đi.”