"Đúng vậy!" Tiền Thiển gật đầu: "Nhưng mà, cũng không phải là rất nhàm
chán, ma ma sẽ kể chuyện xưa cho muội, ví như Na Tra đại náo thủy cung
gì đó."
"Khi còn nhỏ tỷ cũng nghe qua chuyện này." Hàn Mục Lăng
nhấp miệng cười: "Ma ma còn nói khi còn nhỏ ca ca tỷ cũng rất thích Na
Tra, một hai bắt cha làm cho huynh ấy cái vòng càn khôn, cuối cùng cha
phải làm cho huynh ấy một cái vòng bằng sắt, huynh ấy ném văng đi còn
đập vỡ mất bình hoa mai mà mẫu thân thích nhất."
"Còn có chuyện
như vậy sao? Ca ca của Lăng tỷ tỷ còn nghịch ngợm hơn ca ca muội." Tiền
Thiển nở nụ cười, cô vỗ tay như chợt nhớ ra điều gì đó: "Muội biết một
chuyện xưa, đảm bảo Lăng tỷ tỷ chưa từng nghe qua."
"Thật không?" Hàn Mục Lăng quả nhiên rất có hứng thú: "Là chuyện gì, kể tỷ nghe đi."
Tiền Thiển cười khúc khích, cô bé tí hon, Hàn Mục Lăng nghe qua mới lạ a!!
Huynh muội Hàn gia, Vương Minh Ngọc, còn có ba nhi tử của Hàn phu nhân mới
tới, một đám tiểu hài tử ngồi trong đình hóng gió nghe Tiền Thiển kể
chuyện cô bé tí hon. Tiền Thiển nhìn quanh, đặc biệt có cảm giác mình là giáo viên tiểu học, vì lừa gạt Hàn Mục Lăng, cô cũng thật liều mạng!
"Vậy cô bé tí hon cuối cùng sống cùng với các hoa tiên tử sao?" Hàn Mục Lăng trố mắt ngạc nhiên.
"Đúng vậy!" Tiền Thiển nghiêm túc gật đầu: "Hoa tiên tử và nàng lớn lên giống nhau, ở bên nhau cùng làm bạn không phải rất tốt sao."
"Ha......" Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển cười nhạo: "Trong lòng hoa tiên chỉ có
ong mật! Vừa nghe đã biết chính là gạt người, cũng chỉ có thể lừa gạt
đứa trẻ như ngươi."
Tiền Thiển:...... Hùng hài tử!! Chỉ biết có
cãi lại!! Quỷ nghe cũng biết là để dỗ trẻ con, chỉ có ngươi mới nói
thẳng ra như vậy!!
Tuy trong lòng chửi thầm, nhưng Tiền Thiển
vẫn cố gắng biểu hiện như một đứa trẻ 6 tuổi. Cô trừng mắt nhìn Hàn Mục
Thanh, vẻ mặt tức giận: "Sao huynh biết là không có, huynh cũng không
phải mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hoa."
"Cái này còn cần nhìn
chằm chằm sao?" Hàn Mục Thanh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiền Thiển, cái
miệng nhỏ hồng lại phun ra một chữ: "Ngốc."
Chết tiệt! Cuối cùng cũng nhớ ra hắn giống ai, cái tính tình đáng chết không phải rất giống
Yến Hằng* sao! Bạn hiểu mà! Tiền Thiển xắn tay áo, trong lòng nghĩ: Lão
nương hiện tại chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, làm trò không biết xấu hổ không sợ chút nào!! Ta còn đang lo không có cơ hội thể hiện hình tượng đứa nhỏ
bị mẹ kế dưỡng phế đó!!!
*Yến Hằng là Lục hoàng tử của TG đầu tiên nha.
Tiền Thiển nhìn quanh như đứa nhỏ bình thường, cuối cùng tự mình bò lên ghế
nhỏ của mình, như muốn tăng chiều cao để tăng thêm khí thế cho mình, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Mục Thanh: " Huynh cũng
chưa từng thấy qua dựa vào gì mà nói là không có! Ma ma nói có chính là
có!"
"A......" Vương Minh Ngọc ở bên cạnh lập tức lo lắng, hắn
đứng dậy nhanh chóng vươn tay kéo Tiền Thiển: "Tú Tú, mau xuống, sẽ ngã
mất."
Tiền Thiển đúng là xui xẻo. Khi Vương Minh Ngọc đứng lên,
nhị công tử của Hàn phu nhân cũng đứng lên chuẩn bị kéo Tiền Thiển
xuống, kết quả hai người đụng nhau cùng ngã về Tiền Thiển, từ phía sau
đụng phải ghế nhỏ của Tiền Thiển. Tiền Thiển ai a một tiếng ngã xuống,
mà đối diện trước mặt cô, chính là Hàn Mục Thanh vẻ mặt cao lãnh.
Cũng không biết là Tiền Thiển xui xẻo hơn hay Hàn Mục Thanh xui xẻo hơn, chờ mọi người phản ứng lại, Hàn Mục Thanh đã nằm trên đất, còn Tiền Thiển
nằm bò trên người hắn. Vương Minh Ngọc và Hàn nhị công tử còn đỡ, hai
người chỉ bị đụng đến lảo đảo chứ không ngã.
Hàn Mục Lăng "Ai a" một tiếng vội đứng dậy, duỗi tay kéo Tiền Thiển: "Tú muội muội, muội không sao chứ?"
Vương Minh Ngọc và Hàn nhị công tử cũng nhanh chóng đỡ Tiền Thiển lên, miệng
không ngừng lải nhải: "Tú Tú, Tú Tú ngã có đau không?"
Mà Hàn Mục Thanh xui xẻo bị mọi người bỏ quên nằm trên đất, góc áo choàng thậm chí còn bị Hàn nhị công tử dẫm một cái......
Hàn Mục Thanh nằm trên mặt đất oán hận nhìn Tiền Thiển đang bị mọi người
bao quanh ở giữa, trong lòng tức giận: Nha đầu chết tiệt kia! Khi được
mọi người nâng dậy cũng không biết tiện thể kéo hắn lên sao?!!
Tuy nhiên, không ai chú ý Hàn Mục Thanh đang buồn bực, Hàn Mục Lăng nhìn
Tiền Thiển từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm,
quay đầu nhìn Hàn Mục Thanh đang chậm rãi bò dậy, bộ dáng tiểu đại nhân
dạy dỗ ca ca nhà mình: "Ca ca, sao huynh lại cái nhau với Tú muội, nàng
còn nhỏ mà!"
Trộm nhìn qua Hàn Mục Thanh, Tiền Thiển có chút
chột dạ, thật ra chuyện này nên trách cô, muốn diễn tiểu hài tử không
hiểu chuyện, kết quả chơi quá trớn, khiến Hàn Mục Thanh bị ngã cùng cô
còn không nói, còn bị tiểu muội nhà mình trách móc. Nhưng Tiền Thiển
cũng không ngượng ngùng nói xin lỗi trước, cô làm đà điểu rụt đầu tự an
ủi mình: Ta không hiểu chuyện...... Không hiểu chuyện...... Là trẻ
nhỏ...... trẻ nhỏ......
"Tú muội muội, thật xin lỗi, muội đừng so đo với ca ca của tỷ, bình
thường huynh ấy không như vậy." Tiền Thiển còn đang rối rắm có nên xin
lỗi trước hay không, Hàn Mục Lăng đã mở miệng trước. Vừa nghe nàng ấy
nói vậy, Tiền Thiển lại cùng ngượng! Cô là lão quái vật đã sống mấy
kiếp, vậy mà để một tiểu cô nương nói xin lỗi cô trước.
"Không
sao không sao! Thật ra là muội sai! Muội không nên cùng ca ca của Lăng
tỷ tranh chấp!" Tiền Thiển kéo tay Hàn Mục Lăng lắc nhẹ: "Lăng tỷ tỷ, là muội sai rồi, muội lại kể một chuyện xưa cho tỷ nghe, xem như nhận lỗi
được không?"
Hàn nhị công tử bên cạnh tính tình hoạt bát bật
cười: "Minh Tú còn có chuyện xưa sao, tốt quá! Khi nãy Hàn nhị ca vì cứu muội còn cùng ca ca muội đụng vào nhau, có phải muội cũng nên kể chuyện xưa bồi huynh không?"
"Tất nhiên là được!" Tiền Thiển nghiêm túc gật đầu: "Muội có rất nhiều chuyện xưa! Đủ cho Hàn nhị ca nghe tới năm sau."
Nghe lời nói trẻ con này của Tiền Thiển, mấy tiểu hài tử bên cạnh đều cười
rộ lên, nha hoàn hầu cạnh cũng khôi chịu được cười lên, ngoại trừ Hàn
Mục Thanh......
Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển, cảm thấy càng tức giận, tiểu nha đầu này rõ ràng đâm vào hắn, nói xin lỗi cũng phải là
xin lỗi hắn, dựa vào đâu mà xin lỗi muội muội hắn? Còn nữa, ca ca của
Lăng tỷ tỷ là cái quỷ gì? Không thể gọi hắn một tiếng Thanh ca ca sao?!
Đáng ghét! Thật quá đáng ghét!! Hắn và nha đầu thúi này không đội trời
chung!!!
Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng vui vẻ ở Hàn phủ cùng nhau
chơi đùa năm ngày. Năm ngày này Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng ở chung một
phòng, hai người suốt ngày tán gẫu, không phân biệt thời điểm, cảm tình
rất sâu sắc.
Năm ngày này, Tiền Thiển cũng muốn tận dụng thời
gian xây dựng quan hệ tốt với Hàn Mục Thanh, đáng tiếc nam chính là hùng hài tử, tính cách đúng là thất thường, lúc nào cũng có thể nổi giận.
Mọi người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, hắn có thể bất chợt lạnh mặt với
Tiền Thiển, khiến ai cũng ngơ ngác.
Hùng hài tử quá khó dỗ, bắt
chuyện với nam chính thật mệt! Đây là những gì Tiền Thiển rút ra được
sau năm ngày trải nghiệm. Nhưng kỳ quái là, tính khí kỳ quái này của Hàn Mục Thanh chỉ nhằm vào Tiền Thiển, ở cùng một chỗ với Vương Minh Ngọc
lại không tồi, có nhiều khi còn có vài phần giống huynh đệ tốt.
Tiền Thiển cảm thấy, cô và Hàn Mục Thanh nhất định là trời sinh bất hòa. Cô
là một nhân vật quần chúng nhỏ nhoi, không hòa hợp với nhân vật chính
của thế giới ý thức, thật không thể xui xẻo hơn nữa! Chỉ mong sau này
trưởng thành Hàn Mục Thanh sẽ không mang thù......