"Hóa ra là người nhà à?" Viên cảnh sát sực hiểu
ra, vội đổi sang nét mặt hòa hoãn an ủi ba Chu: "Bác đừng lo, bác sĩ đã
xử lý sơ qua rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng đâu. Giờ chỉ chờ bác
tới ký tên vào giấy làm phẫu thuật thôi."
Quả thực Tiền Thiển không có nguy hiểm tính mạng, nhưng cô bị thương
cũng không nhẹ. Cơ ức đòn chũm* hai bên cánh tay phải và tay trái bị
gãy, ba xương sườn ngực trái bị nứt, các khớp toàn thân co cứng nghiêm
trọng và một vết hở 5cm trên trán. Sau khi ba Chu ký tên, cô được đẩy
vào phòng phẫu thuật ngay lập tức. Dù sao vết thương cần trị liệu trên
người khá nhiều.
Trước khi phẫu thuật, nghe bác sĩ miêu tả xong về tình trạng của Tiền Thiển, ba Chu khẽ thở dài một hơi. Ngã từ trên thang cuốn ngắm cảnh cao như thế, trạng thái bây giờ của Tiền Thiển đã rất tốt rồi. Thậm chí ba
Chu và Ngụy Kỳ còn thấy may mắn. Ít nhất cô không bị thương ở vị trí
quan trọng.
Đẩy Tiền Thiển vào phòng phẫu thuật, ba Chu gọi điện thoại cho mẹ
Tiền Thiển, kế đó ngồi cạnh Ngụy Kỳ - sắc mặt nặng trĩu, bên ngoài cửa
phòng phẫu thuật.
"Tiểu Kỳ à..." Hồi lâu sau, dường như lúc này ba Chu mới tỉnh táo lại, hỏi Ngụy Kỳ: "Ai báo cho con thế?"
"Tự An An gọi cho con." Ngụy Kỳ ngẩng đầu, yên lặng nhìn ba Chu: "Sau khi em ấy ngã bị thương không bất tỉnh ngay mà nhờ bảo vệ ở trung tâm
thương mại gọi cho con."
"Con bé nói gì vậy?" Sắc mặt ba Chu trầm xuống, ông biết đây không phải là một vụ ngoài ý muốn đơn thuần.
"Em ấy bảo: Em là An An đây, không phải chuyện ngoài ý muốn, quan sát camera." Ngụy Kỳ hơi nheo mắt lại, cả người lạnh lẽo: "Con sẽ không bỏ
qua cho tên khốn đã hại An An!"
"Ai đi thu thập chứng cứ?" Ánh mắt ba Chu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.
"Chú béo và Ngô Tam đi với nhau. Hai người họ thì ba cứ yên tâm, con
đã kêu người lưu giữ ghi hình ở camera rồi." Ngụy Kỳ nói với giọng điệu
vững vàng, chẳng qua nắm đấm gồ cả khớp xương đã chứng minh cảm xúc của
anh.
“Là vậy à." Ba Chu nhìn Ngụy Kỳ: "Tiểu Kỳ, con tới hiện trường đi,
mình ba ở đây cũng được, lát nữa Bình Bình và mẹ con sẽ tới ngay. Chỗ An An có chúng ta rồi.”
"Vâng!" Ngụy Kỳ quả quyết đứng lên: "An An tỉnh lại thì ba báo luôn
cho con nhé, lúc đó em ấy nói rất chắc chắn, có thể đã nhìn thấy nghi
phạm rồi."
Ba Chu gật đầu, vỗ vỗ bả vai Ngụy Kỳ: "Nhớ hỏi bảo vệ gọi cho con xem người đó có chú ý tới chi tiết nào không. Đương nhiên, con phải biết rõ làm thế nào."
Cùng một thời gian, trong văn phòng Hà Chiêu Lan đứng ngồi không yên. Anh ta đột ngột kéo cửa phòng làm việc của mình, nhìn thoáng qua chỗ
ngồi trống không của Tiền Thiển. Mày cau lại, anh ta hơi cáu kỉnh hỏi
thư ký Tôn: "Có chuyện gì thế? Đã vào giờ làm một tiếng rồi mà sao Chu
An An chưa quay lại? Nghĩ công ty là nhà mình chắc? Ngay cả việc đi làm
đúng giờ cũng không xong."
"Tôi… tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem, Hà tổng ngài đừng nóng giận thế, bình thường Chu An An không như vậy." Thư ký Tôn nhanh tay cầm điện
thoại lên, lần thứ mười gọi điện cho Tiền Thiển. Đồng thời, trong lòng
thư ký Tôn cũng cảm thấy quái lạ. Hôm nay Chu An An làm sao thế? Làm
việc chẳng đáng tin gì cả.
... . . .
Ở hiện trường, Ngô Tam đang hỏi chuyện cảnh sát ở đây. Vào lúc này,
một cảnh sát khác tại hiện trường cầm túi xách của Tiền Thiển tới giao
cho Ngô Tam: "Đội trưởng Ngô, nếu các anh tiếp nhận vụ này thì cái này
giao cho anh. Đây là túi xách của người bị thương, điện thoại bên trong
cứ vang liên tục."
Ngô Tam nhận túi xách của Tiền Thiển, vừa ngẩng đầu đã thấy Ngụy Kỳ:
"Tiểu Ngụy cậu tới đây một chút đi, đúng lúc túi xách của An An nè, điện thoại cứ kêu liên hồi, cậu xử lý nhé."
"Ok." Ngụy Kỳ gật đầu: "Tình huống thế nào?"
"Đã lấy được ghi hình rồi, giờ chú béo đang hỏi chuyện bảo vệ đã gọi
cho cảnh sát. Nhưng cậu đừng hy vọng quá lớn, mấy hiện trường xảy ra nơi công cộng thế này tình huống phức tạp lắm, lại thêm lúc đó rất đông
người, mọi thứ rối hết rồi." Ngô Tam thở dài, vỗ vỗ bả vai Ngụy Kỳ:
"Không nói chuyện này nữa, An An sao rồi?"
"Không nguy hiểm tính mạng, nhưng bị thương không nhẹ đâu." Ngụy Kỳ
đau đầu vuốt mi tâm, anh biết là lấy chứng cứ ở mấy hiện trường công
cộng rất khó. Nhưng giờ phải chịu thôi, chỉ có thể hi vọng hình ảnh
camera thu được.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên lần nữa. Ngụy Kỳ đeo găng tay vào, mở túi xách của Tiền Thiển lấy điện thoại ra…
Thư ký Tôn cúp máy, sắc mặt hơi thẫn thờ. Chị đờ ra nhìn chiếc điện
thoại trên tay mình, mãi ho tới khi Hà Chiêu Lan không nhịn được gọi
điện thoại bàn cho chị, chị mới bừng tỉnh.
"Thư ký Tôn, có liên hệ được với Chu An An không? Thật vô trách
nhiệm! Đến giờ này vẫn chưa đi làm." Trọng điệu Hà Chiêu Lan có vài phần lo lắng và cáu kỉnh.
Nghe thấy ngữ khí bất thiện của Hà Chiêu Lan, thư ký Tôn cẩn thận trả lời: “Ừm... Hà tổng, điện thoại An An đã có người nghe rồi, mọi chuyện
hơi rắc rối, cô ấy không đi làm được đâu. Để tôi tới văn phòng ngài báo
cáo."
"Hà tổng." Tiến vào văn phòng Hà Chiêu Lan, sắc mặt thư ký Tôn trầm
xuống: "Chu An An bị thương, sợ rằng thời gian tới sẽ nghỉ làm. Tôi nghĩ chúng ta cần tuyển người khác tới đảm nhận công tác trợ lý thư ký."
"Bị thương? Xảy ra chuyện gì vậy?! Có nghiêm trọng không?" Hà Chiêu
Lan giật mình. Đang khỏe mạnh sao lại bị thương? Chẳng phải buổi trưa cô tới trung tâm thương mại với chị gái sao? Chẳng lẽ là tai nạn giao
thông? Biết vậy anh ta đã ép cô ở lại công ty…
"Theo người thân Chu An An báo thì cô ấy bị thương khá nghiêm trọng." Thư ký Tôn báo cáo đầy đủ với Hà Chiêu Lan: "Nghe nói là ngã thẳng
xuống từ trên thang cuốn ngắm cảnh ở trung tâm thương mại."
"Cái gì?!" Hà Chiêu Lan nắm chặt cây bút trong tay, cứng họng trừng
mắt với thư ký Tôn, dường như nhất thời không sao hiểu được cô đang nói
cái gì.
"Đúng đó ạ!" Thư ký Tôn vô cùng lo lắng: "Nghe nói mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chấn thương rất nghiêm trọng."
"Sao lại…" Trong thoáng chốc sắc mặt Hà Chiêu Lan trống rỗng. Anh ta
ngơ ngác túm lấy ly nước đưa lên miệng, rồi lại đặt xuống. Cảm xúc khủng hoảng và giận dữ bùng lên trong lòng anh ta, chấn thương nghiêm trọng…
Nghiêm trọng tới mức nào?! Chẳng phải giữa trưa vẫn khỏe mạnh đấy sao?
Cô nhóc Chu An An này không thể khiến người ta an tâm chút được à, cứ
ngoan ngoãn ở công ty đã không làm sao rồi.
Hà Chiêu Lan duy trì sắc mặt tỉnh táo, tuy mắt đang nhìn thư ký Tôn
nhưng trong lòng lại cảm thấy mình điên rồi. Chu An An bị thương thì
liên quan gì đến anh ta, anh ta lo lắng sốt ruột cái gì chứ?! Không
đúng! Anh ta có lo lắng đâu, anh ta tức giận cơ mà! Bởi vì Chu An An
toàn kéo rắc rối đến! Cô ngoan ngoãn ngồi ở văn phòng thì sao chứ? Nhìn
bây giờ đi, để bị thương nghiêm trọng tới thế, còn anh ta làm sao bây
giờ?! Anh ta… tìm đâu ra một trợ lý thư ký chứ!
Giờ anh ta không kìm được cảm xúc, nhất định là do tức giận quá mà
thôi! Đúng! Chính là như vậy! Hà Chiêu Lan liều mạng tự nói với mình.
…
*Cơ Ức đòn chũm: là một trong những cơ vùng lớn nhất ở vùng cổ. Các
hành động chính của cơ là xoay đầu sang phía đối diện, nghiêng và gập
cột sống cổ. Cơ Ức đòn chũm được chi phối bởi dây thần kinh phụ (thần
kinh số XI). Nó được đưa ra tên gọi Cơ Ức đòn chũm vì nó có nguyên uỷ
bám tại cán của xương ức và xương đòn và có một đầu bám vào mỏm chũm của xương thái dương trên hộp sọ .
Cơ Ức đòn chũm bắt nguồn từ hai vị trí: xương ức và xương đòn .Nó di
chuyển xiên qua một bên cổ và bám vào mỏm chũm của xương thái dương.Cơ
Ức đòn chũm dày và hẹp ở trung tâm của nó, và rộng hơn và mỏng hơn ở hai đầu. Đầu xương ức là một khối trụ tròn , gân ở phía trước, thịt phía
sau, xuất phát từ phần trên của mặt trước của xương ức, đi lên trên và
chếch về phía sau sát sau tai .
Đầu xương đòn bao gồm các sợi thịt gân , phát sinh từ mặt trên –
trước của đoạn 1/3 trong xương đòn, nó được hướng gần như theo chiều dọc lên trên. Hai đầu được tách ra khỏi nhau theo điểm xuất phát của chúng
và tạo ra một khoảng tam giác trống nhưng chúng dần dần hợp với nhau ở
đoạn 1/3 trên thành một cơ tròn, dày được bám vào bởi gân cứng trên bề
mặt bên của mỏm chũm xương thái dương.