Thư ký Tôn thật sự cảm thấy gần đây sếp lớn nhà
mình hơi kỳ quái. Kẻ cuồng công việc như thế mà mấy nay đều tan làm đúng giờ, thế này không lạ à?
"Chuyện này em biết đấy." Tiền Thiển xích lại gần thư ký Tôn hóng
hớt: "Sếp tới tìm thanh mai nhỏ của anh ấy với Trầm tiên sinh."
"Thật á? Sao em biết vậy?!" Thư ký Tôn ngạc nhiên nhìn Tiền Thiển.
"Lần trước ấy, chị nhớ không? Lúc em đang ăn vặt thì Trầm tiên sinh
bảo hình như ai đó cũng có thói quen này. Thật ra người mà anh ấy nhắc
tới là thanh mai của họ!" Tiền Thiển nhướn mày nhìn thư ký Tôn.
"Nhớ rồi!" Thư ký Tôn gật đầu.
"Rồi vài ngày sau em đưa văn kiện cho sếp, đúng lúc gặp Trầm tiên
sinh tại, ảnh bảo tìm thấy thanh mai nhỏ kia rồi!” Tiền Thiển chớp chớp
mắt với thư ký Tôn.
"Vậy thì liên quan gì tới hành vi kỳ lạ gần đây của sếp chứ?" Thư ký Tôn vẫn chưa get được trọng tâm.
Tiền Thiển cười hì hì: "Em đoán là! Chỉ đoán thôi đấy nhé, có khả
năng sếp mình siêu lòng với thanh mai lâu ngày gặp lại, cho nên..."
"Chu An An! Đang giờ làm việc cô nói linh tinh cái gì đấy!"
Tiền Thiển chưa nói hết đã bị một giọng nam cắt ngang, cô và thư ký
Tôn đều giật mình thầm kêu thôi toang. Quay đầu nhìn lại, Hà Chiêu Lan
đang đen mặt đứng sau lưng hai người.
Hóng hớt chuyện riêng của sếp bị bắt tại trận, Tiền Thiển cảm thấy
mình không thể xui hơn được nữa, tạm thời cô chưa muốn đổi việc đâu! Cô
cũng không dám quan sát sắc mặt Hà Chiêu Lan, cúi đầu nhanh chân chạy về chỗ mình, che đầu sau máy tính, dường như làm vậy sẽ không bị Hà Chiêu
Lan nhìn thấy.
Con nhóc Chu An An này nữa! Hà Chiêu Lan tức giận trừng cô một cái.
Anh ta ăn được cô à mà trốn nhanh thế! Anh ta chỉ tan làm đúng giờ vài
ngày tụ tập với Trầm Chu Diêu, Dương Di Nhan thôi, sao vào trong miệng
Chu An An lại thành anh ta động lòng với thanh mai nhỏ hả? Hơn nữa, dù
cho hắn có động lòng thì đấy cũng là chuyện bình thường mà? Tiểu Mị Mị
thực sự có ý nghĩa đặc biệt với anh ta...
Tự dưng đắc tội sếp lớn, thế là cả ngày Tiền Thiển thấp thỏm run sợ.
Lúc tan việc, thế mà Hà Chiêu Lan không về đúng giờ nữa, chẳng biết có
phải do nghe thấy cô và thư ký Tôn tám chuyện nên giờ cố ý không về
không. Nếu mà vậy thật thì da mặt mỏng quá! Chẳng lẽ là thanh niên chưa
từng yêu đương lần nào?
Tiền Thiển bỗng hơi đồng tình với nam phụ bi tình trong kịch bản.
Cuối cùng Dương Di Nhan chọn Trầm Chu Diêu, Hà Chiêu Lan cô độc cả đời,
hơi thảm thật. Nghiêm túc mà nói, Hà Chiêu Lan thật sự rất tốt, năng lực cao, làm việc công bằng có tổ chức, là một vị sếp rất đáng tin cậy. Hơn nữa ngoại hình còn đẹp trai. Thật ra Tiền Thiển cảm thấy anh ta không
thua kém Trầm Chu Diêu khoản nào cả.
Được rồi, dù sao đây cũng không phải là việc một diễn viên quần chúng như cô có thể quan tâm. Cô chỉ cần làm việc thật tốt, cố gắng kiếm tiền hiếu kính ba mẹ là được! Tiền Thiển thu dọn túi xách chuẩn bị ròi đi.
Hôm nay đắc tội sếp nên cả ngày cô và thư ký Tôn đều cẩn thận lo sợ,
cuối cùng cũng tan sở rồi. Cô quyết định tới lượn siêu thị mua ít đồ
ngon, tiện mua ít đồ về hiếu kính ba mẹ.
Hà Chiêu Lan kéo cửa văn phòng ra, đúng lúc nhìn thấy Tiền Thiển đeo túi xách ra về.
"Chu An An, cô về rồi à?"
"Vâng! Hà tổng có việc gì ạ?" Tiền Thiển quay đầu lại nhìn Hà Chiêu
Lan đang đưa tay giữ cửa văn phòng. Trợ lý Lương và thư ký Tôn đã tan
làm, ngoài tổng giám đốc thì cô là người rời đi cuối cùng. Bây giờ cũng
không còn sớm nữa.
Hà Chiêu Lan không mặc áo khoác, tay áo sơ mi xắn tới khủy tay, cà
vạt khẽ buông lỏng, dáng vẻ bận rộn. Anh ta nhìn Tiền Thiển, nhíu mày:
"Xong hết việc rồi?"
"Vâng!" Tiền Thiển gật đầu: "Nhưng nếu ngài còn việc cần làm..."
"Thôi, cô về trước đi!" Tiền Thiển chưa nói xong đã bị Hà Chiêu Lan
cắt ngang. Anh ta không kiên nhẫn xua tay, cách một tiếng lại đóng cửa
phòng làm việc của mình vào.
Tiền Thiển ngây ra, ủa vậy là có việc hay không vậy?! Được rồi, nếu
Hà Chiêu Lan bảo cô về thì cô về thôi! Cô còn phải đi siêu thị đây này.
Tiền Thiển đeo túi xách quay đầu rời đi.
Sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, Hà Chiêu Lan cũng hơi sững sờ.
Sao anh ta lại gọi trợ lý Chu vậy?! Chẳng phải tới lúc tan làm rồi à?
Được rồi! Hà Chiêu Lan khẽ lắc đầu, coi như não đơ đột xuất đi. Anh ta
thu dọn văn kiện trên bàn, mặc áo khoác rồi cũng ra về.
Công ty Hà Chiêu Lan nằm ở vị trí chung tâm của thành phố, xung quanh đều là văn phòng hoặc chung cư giá cả đắt đỏ. Tương ứng với đó, dịch vụ ở đây cũng cao cấp hơn nơi khác. Cách công ty không xa là một siêu thị
cao cấp, rất nhiều đồ đắt đỏ hiếm thấy ở nơi khác đều có ở chỗ này, phần lớn đám nhà giàu xung quanh đều mua đồ ở đây. Tiền Thiển rời công ty,
tới thẳng tới siêu thị dành cho nhà giàu này.
Bước vào siêu thị, Tiền Thiển nhìn thoáng qua quầy hàng hoa quả. Vừa
lúc ở đây có mận khô Mỹ mới nhập mà mẹ Tiền Thiển thích ăn, thế là cô
mua một hộp lớn. Kế đó cô chạy tới khu vực hải sản tươi sống, nhìn thấy
cua Jumbo tươi sống, vậy là mua hai con cho ba Chu. Thật ra ba Chu rất
thích ăn hải sản, nhưng bình thường ông không hay mua.
Chu Bình Bình thích ăn hoa quả khô, Tiền Thiển nghĩ, chắc cuối tuần
này chị sẽ về, thế là chạy tới khu vực hoa quả khô chọn quà cho Chu Bình Bình. Dạo quanh một vòng, thế là chân bước tới khu vực bánh bích quy,
Tiền Thiển vừa thấy hộp bánh xốp đã theo thói quen vươn tay ra. Vươn tay ra rồi cô mới sực nhớ mình không cần mua cái này ăn trong văn phòng
nữa. Nhớ tới hành vi điên cuồng ăn bánh xốp trong văn phòng, Tiền Thiển
không khỏi nở nụ cười, giờ nhớ lại phát ốm thật.
Tiền Thiển ngắm từng loại bánh trên kệ hàng rồi bật cười. Bỗng nhiên
bên cạnh cô có một cánh tay thò ra với một hộp bánh rồi ném thẳng vào
giỏ hàng của cô. Tiền Thiển giật mình nhìn lại, thì ra là Trầm Chu Diêu.
"Không tình cờ đâu. Tôi tới mua bánh cho tiểu Mị Mị. Cô biết đó, là
bạn thời thơ ấu cũng thích đồ ăn vặt này." Trầm Chu Diêu vừa nói, vừa
chọn mấy hộp bánh xốp đặt vào giỏ hàng của mình.
"Ừm!" Tiền Thiển cười cười hiểu rõ. Truyện ngọt sính đó, đương nhiên
nam chính sẽ đối xử vô cùng ngọt ngào với nữ chính, sủng sủng sủng.
"Vừa nãy tôi thấy cô..." Trầm Chu Diêu nghiêng đầu nhìn Tiền Thiển: "Thấy cô cười ngây ngô với đám bánh, thích ăn thế à?"
Tiền Thiển nghiêng đầu nghĩ nghĩ, quyết định nói thật với nam chính
nói thật. Dù sao nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi mà? Thêm vào đó, cô
thật sự không muốn mua thêm loại bánh xốp khó ăn này. Cô cầm hộp bánh
Trầm Chu Diêu ném vào giỏ mình bỏ sang giỏ hàng của Trầm Chu Diêu, sau
đó ngẩng đầu cười: "Trầm tiên sinh, nói thật nhé, thực ra tôi không
thích ăn loại bánh này."
"Cô đùa gì vậy." Trầm Chu Diêu cũng cười, rất phóng khoáng. Hắn đưa
tay chỉ kệ bánh: "Chính mắt tôi thấy trên kệ này có rất nhiều bánh cô
thường ăn đấy."