Rốt cuộc là ai?! Ngựa giống nam nằm trên giường
giận dữ không thôi. Ngoại trừ nữ nhân bên cạnh, hẳn không ai biết gã có
Tiên Phủ tùy thân, chẳng lẽ là các nàng... Gã đưa ánh mắt hoài nghi nhìn ba nữ nhân bộ dáng sầu lo đứng bên giường, rốt cuộc là kẻ nào ra tay...
"Phong ca ca, chàng tỉnh rồi!" Sở Dao nhận ra gã tỉnh đầu tiên, vẻ mặt hân hoan: "Chàng sao thế, khiến chúng ta lo quá."
Lo á? Ngựa giống nam cười lạnh, còn không biết thật thế thế nào đâu!
Dù không phải các nàng, cũng tuyệt đối không thể để các nàng phát hiện
gã đã mất Tiên Phủ tùy thân. Gần như tất cả các vật phẩm quý giá gã đều
cất giữ trong Tiên Phủ tùy thân, nếu để cho các nàng biết... Không!
Quyết không thể mạo hiểm như vậy! Không chừng đám tiện nữ này sẽ trở mặt không quen!
Gã an ủi đám nữ nhân: "Ta không sao, vết thương cũ tái phát mà thôi, dưỡng thương chút là tốt."
"Phong ca ca, thật sự không có chuyện gì sao?" Chu Linh Nguyệt cũng
nhích lại gần, thần sắc sầu lo: "Còn vài ngày nữa là chúng ta đi bí cảnh Tiểu Chu Thiên, bộ dáng này của chàng ta không yên tâm lắm, hay chúng
ta không đi nữa..."
"Không! Ta không sao, chúng ta phải đi!" Ngựa giống nam nói đầy kiên
định. Đùa à, gã đã mất đi phần đa tài phú, nếu không thừa dịp bí cảnh
Tiểu Chu Thiên mở ra để phát tài thì sau này làm sao đây?! Gã đã hình
thành thói quen sinh hoạt xa hoa trái ôm phải ấp, nuôi nữ nhân rất phí
linh thạch.
Lại nói... Không tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên sao thấy mỹ nữ áo xanh
được. Giờ trong lòng gã ngựa giống có chút vui mừng, may mà lúc đó đã
đưa trâm ngọc quý giá cho mỹ nữ áo xanh, nếu không giờ nó đã bị bỏ theo
Tiên Phủ rồi. May là cho mỹ nữ áo xanh chứ không phải đám nữ nhân ti
tiện này!
Hiện tại xem ra, vẫn là vị mỹ nữ áo xanh kia hợp làm đạo lữ của gã
nhất! So với đám nữ nhân nông cạn suốt ngày vờn quanh gã không rõ mục
đích thì nàng tốt hơn một vạn lần!
Ngựa giống nam nằm trên giường, bên người vây quanh hậu cung oanh
oanh yến yến, trong đầu lại nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Lục Phù
Diêu. Dường như chỉ nhớ lại gương mặt của Lục Phù Diêu thôi mà thứ gì đó dưới thân gã đã trướng đau. Nàng ấy nhất định sẽ là của mình!!! Ngựa
giống nam phóng đãng nghĩ nghĩ, càng kiên định với việc có được Lục Phù
Diêu vào tay.
Lục Phù Diêu cũng không biết mình đang bị gã bỉ ổi kia coi như nữ
nhân mà yy. Ngày thứ hai sau khi hoàn toàn luyện hóa Tiên Phủ, quả nhiên hắn tìm được nhẫn ngọc trong Tiên Phủ.
"Sư phụ, có phải như này có nghĩa là ngài đã tách hẳn Tiên Phủ khỏi
người gã không? Vậy giờ hắn thế nào?" Chương Hàm Ly hơi híp mắt lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc kia.
"Tiên Phủ đã hoàn toàn thuộc về ta, đương nhiên sẽ bị lột khỏi người
gã. Còn hiện tại gã thế nào, ừm... Khó mà nói, bị cưỡng ép bóc ra Tiên
Phủ chưa luyện hóa hoàn toàn, nếu không cực may sẽ bị tụt cảnh giới?
Nhưng không chắc, có lẽ chỉ bị trọng thương thôi." Giọng điệu Lục Phù
Diêu rất tùy ý, dường như bất kể nam chính ở trạng thái nào cũng là thịt cá trên thớt của hắn.
"Sư phụ!" Nghe Lục Phù Diêu nói như vậy, Chương Hàm Ly thoáng kích
động: "Chúng ta có nhân dịp bí cảnh Tiểu Chu Thiên lần này báo thù
không?!"
"Hừm, ta cũng nghĩ vậy." Lục Phù Diêu gật gật đầu: "Sao thế? Hàm Ly
muốn tự tay báo thù à? Tu vi của gã cao hơn ngươi một đại cảnh giới, nếu muốn tự tay báo thù chỉ sợ có chút khó khăn. Nhưng ngươi có thể thử một chút, chỉ khiêu chiến thôi cũng không có chỗ gì xấu, kiếm tu đều cảm
ngộ trong chiến đấu, nói không chừng ngươi sẽ có thu hoạch. Dù sao có ta ở đây, gã không làm gì ngươi được đâu."
Tiền Thiển ở bên cạnh nghe mà đen mặt lại, Lục Phù Diêu đây là...
biến nam chính thành tài liệu dạy học? Định để đồ đệ tìm nam chính luyện tay trước, không được thì hắn tới thu dọn cục diện hỗn loạn? Lục đại mỹ nhân quả là điên cuồng tới lật trời luôn...
Nhưng nhìn qua Chương Hàm Ly thật sự có dự định tự mình ra tay. Mấy
ngày nay y rất chăm chỉ luyện tập kiếm quyết, Đại Bạch và Tiền Mãn Mãn
thường xuyên bị Lục Phù Diêu túm đi luyện chiêu cho Chương Hàm Ly. Đợi
khi họ xuất phát tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên, viện của Chương Hàm Ly đã
bị hủy tan nát!
Lúc tiễn họ, Tiền Thiển thấy cha Chương cha đau lòng chậc lưỡi với
đám linh hoa linh thảo trong viện. Trong lòng Tiền Thiển yên lặng thắp
cho ông một cây nến, đáng thương cha Chương, đều do con trai ông làm
đấy, ông đừng so đo...
Các tông môn lớn đã sớm tụ tập đệ tử đi rèn luyện ở lối vào bí cảnh
Tiểu Chu Thiên. Vì gương mặt này của Lục Phù Diêu quá nổi bật, dù đeo
lụa ngăn thần thức, cũng khó tránh khỏi có người sẽ nhận ra hắn, bởi vậy họ không tụ tập ở phía trước mà đi chung với đám tán tu, ngoại trừ
Chương Hàm Ly.
Trước đó Chương Hàm Ly đã phát ngọc phù đưa tin cho Chưởng môn Diệu
Linh Tông, quả nhiên đúng như Lục Phù Diêu đã nghĩ, chưởng môn sẽ không
chèn ép trên phương diện này, khắt khe với đệ tử Thiên linh căn của
mình. Y thuận lợi lấy được ngọc phù truyền tống của mình do sư huynh đệ
đưa tới.
Trên linh thuyền của Diệu Linh Tông, ngựa giống nam ôm Chu Linh
Nguyệt, lo nghĩ bứt rứt quét mắt nhìn đám người xung quanh. Chu Linh
Nguyệt biết gã tìm ai, hơi tức giận nhướn mày: "Phong ca ca, chàng còn
không biết lai lịch của nàng ta, hoàn toàn không rõ tính danh bối cạnh
lại còn muốn đồng hành."
"Nguyệt Nhi ghen à?" Ngựa giống nam nhịn cơn nóng nảy trong lòng
xuống, khóe miệng cong lên nụ cười yêu chiều, nhéo mặt Chu Linh Nguyệt:
"Ghen ghê thật đấy! Không phải trước nay Nguyệt Nhi bao dung nhất à? Sao giờ lại ghen đây?"
"Phong ca ca..." Chu Linh Nguyệt đỏ mặt: "Chàng thích nàng ta quá rồi! Chàng đã có không ít nữ nhân còn gì."
"Những nữ nhân này cộng lại đều không quan trọng bằng Nguyệt Nhi đâu. Đừng ghen nữa, nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng ta..." Ngựa giống nam thủ thỉ bên tai Chu Linh Nguyệt, liên tục dỗ ngon dỗ ngọt
nàng ta.
Đúng lúc này, Chương Hàm Ly đã tìm được sư huynh đệ của mình để lấy
ngọc bài tiến vào bí cảnh. Trông thấy bóng dáng y, ngựa giống nam sáng
mắt lên, gã nhanh chóng buông Chu Linh Nguyệt ra, cười hiền hòa tới cạnh Chương Hàm Ly: "Chương sư điệt, ngươi tới rồi à?"
Chương Hàm Ly mặt vẫn trưng ra vẻ mặt đơ lạnh lùng muôn thuở, ôm quyền với gã ngựa giống: "Huyền Giám sư thúc."
Ngựa giống nam không để ý thái độ lãnh đạm của Chương Hàm Ly, trên
mặt gã vẫn mang ý cười, sắc mặt hiền hòa nếu không nói là khá tốt hỏi
Chương Hàm Ly: "Tới lấy ngọc bài à? Sư phụ ngươi đâu rồi?"
Chương Hàm Ly biết gã muốn hỏi cái này, giọng điệu lạnh nhạt đáp: "Ở
cùng chỗ với tán tu." Dù sao tình huống này y không cần khách sáo làm
gì, tiến vào bí cảnh sẽ trở mặt luôn.
"Ừm, sư phụ ngươi..." Nam chính ngựa giống định nói gì đó lại bị Chương Hàm Ly vô lễ cắt ngang.
"Huyền Giám sư thúc, ta đi trước đây, tới ở cùng Tiểu Thiển và sư phụ." Nói xong Chương Hàm Ly nhấc chân muốn đi.
Ngựa giống nam hoàn toàn không ngại thái độ quá đáng này của y. Trong thế giới này, quan hệ thầy trò là một trong những quan hệ quan trọng
mật thiết nhất, có khi còn trên cả duyên phụ mẫu. Chương Hàm Ly là đồ đệ mỹ nữ áo xanh, khẳng định là đối tượng cần lấy lòng. Huống chi, hình
như tiểu tử họ Chương là một đôi với nha đầu tầm thường kia, nha đầu kia lại rất được mỹ nữ áo xanh yêu chiều, càng là đối tượng quan trọng cần
xu nịnh.
Nghĩ đến đây, ngựa giống nam cười với Chương Hàm Ly: "Chương sư điệt, không ngại thì ta đi với ngươi nhé, tới chào hỏi sư phụ ngươi một
tiếng. Ta đã đồng ý cho nàng ấy và tiểu cô nương ngọc bài vào bí cảnh,
muốn tự tay giao cho nàng ấy."