Lục Phù Diêu và Tiền Thiển chờ ở lối vào Luyện Tâm Nhai, bày thế trận đón quân địch. Không bao lâu, quả nhiên có một người ngự kiếm đến từ xa, Tiền Thiển tập trung nhìn vào, hóa ra là người
quen!
"Chương sư thúc? Sao lại là huynh! Sao huynh lại đến tuần sát phía
sau núi?" Tiền Thiển thấy có chút kỳ quái, việc khổ cực như tuần sát
phía sau núi này, bình thường có chào đón đệ tử nội môn đâu? Loại con
cưng của trời mang thiên linh căn như Chương Hàm Ly, hơn nữa lại là đồ
đệ yêu quý của chưởng môn, chỉ cần tu luyện ở chủ phong cho tốt, cùng
lắm là thỉnh thoảng dẫn đội ra ngoài lịch luyện, sao đến phiên hắn làm
những việc vặt này.
"Là muội?!" Chương Hàm Ly trông thấy Tiền Thiển cũng có chút giật
mình: "Sao muội quay về rồi?! Đi nhanh đi! Có phải muội vừa đi qua Kiếm
Trủng hay không? Ta sẽ báo với chưởng môn là linh kiếm trong Kiếm Trủng
đột nhiên reo vang mà thôi, hai người đi mau, đừng trở về nữa!"
"Chương sư thúc, có phải xảy ra biến cố gì hay không? Sao chưởng môn
lại để huynh đi tuần sát phía sau núi?" Tiền Thiển nghiêm túc.
"Hôm nay Kiếm Trủng truyền ra tiếng kiếm reo, chưởng môn gọi ta đến
xem xét. . ." Giọng nói của Chương Hàm Ly có chút sa sút: "Hiện tại là
ta phụ trách việc tuần sát phía sau núi. . ."
"Vì sao lại thế?" Tiền Thiển còn chưa mở miệng, Lục Phù Diêu đã hỏi trước.
Chương Hàm Ly nhìn thoáng qua Tiền Thiển và Lục Phù Diêu, rồi cúi đầu trầm ngâm không nói. Một lát sau, y hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn hai
người Tiền Thiển: "Những gì muội đã nói với ta lúc đi, ta đều nhớ kỹ,
mặc dù lúc ấy ta vẫn còn thấy khó hiểu, nhưng trực giác ta nói muội
không gạt ta."
"Điều ta nghi ngờ nhất chính là, lúc đó muội dặn ta chớ có tiếp xúc
nhiều với vị trên Kiếm Phong kia." Chương Hàm Ly nhíu mày lại: "Dù ta và Huyền Giám sư thúc qua lại không nhiều, nhưng ta luôn luôn thưởng thức
kính trọng cách y đối nhân xử thế, hai người bọn ta cũng không có xung
đột gì cả. Ta không hiểu vì sao muội lại dặn ta như vậy."
"Vì trong lòng còn nghi ngờ những gì muội nói, ta bèn lên Kiếm Phong
thăm viếng Huyền Giám sư thúc đang trọng thương một chút, muốn nhìn tận
mắt xem rốt cuộc nguyên nhân là sao mà khiến muội dặn ta như vậy. Khi ấy đúng lúc vị hôn thê của ta theo tộc thúc của nàng đến tông môn làm
khách, thăm hỏi chưởng môn." Chương Hàm Ly cười khổ: "Nàng và ta đi cùng nhau."
Tiền Thiển hiểu ngay lập tức! Hóa ra là thế này! Cô do dự một giây,
cuối cùng vẫn mở miệng: "Chương sư thúc... Hôm nay chúng ta đến Phường
thị, trông thấy vị trên Kiếm Phong kia và Chu Linh Nguyệt dạo phố cùng
nhau, sau đó một nữ tu áo trắng khác tìm đến, nom cũng rất thân mật với
vị trên Kiếm Phong kia..."
Nụ cười trên môi Chương Hàm Ly nhìn càng đắng chát, hắn nhẹ nhàng
gật đầu: "Muội thấy được à... Đó là vị hôn thê Sở Dao của ta. Không sao
hết, chuyện như vậy thường có mà, ta đã quen rồi, hiện tại cần phải
nhanh chóng giải trừ hôn ước, ta nghĩ chắc có lẽ Sở Dao cũng không muốn
giữ mãi. . ."
"Dù vậy, giải trừ hôn ước là tốt, loại nữ nhân này không đáng để
tiếc, chắc ngươi cũng không níu kéo mãi nhỉ." Lục Phù Diêu nhíu mày
lại, cướp lời Tiền Thiển: "Nhưng vì sao ngươi lại sa sút đến tận đây, bị chưởng môn phát đi tuần sát phía sau núi."
Chương Hàm Ly cười nói: "Vị tiền bối này hiểu rõ mọi chuyện trong
tông môn ta thật đấy, ngài nói không sai, giải trừ hôn ước là tốt, cũng không có gì phải tiếc. Chỉ là. . . Chỉ là tại ta phát hiện Sở Dao và vị trên Kiếm Phong kia. . . Ở bên nhau. . ."
Chương Hàm Ly ngừng lại một chút, giống như đang nghiêm túc tìm từ,
nhưng rốt cuộc tính cách qua nhiều năm dạy dỗ khiến y không thể nói
thẳng từ "thông đồng" ra.
"Ta phát hiện bọn họ ở bên nhau, ngay từ đầu quả thực cảm thấy phẫn
nộ, nhưng mà ta nhớ được lời muội nói, không tới làm phiền." Chương Hàm
Ly nhìn Tiền Thiển và Lục Phù Diêu một cách chăm chú: "Thế nhưng về sau
ta nghe nói vị trên Kiếm Phong kia và Chu Linh Nguyệt cũng mập mờ với
nhau. Ta dần thấy khó hiểu, mặc dù ta và Huyền Giám sư thúc không tiếp
xúc nhiều, nhưng biết chắc y không phải là hạng người như thế, vậy là
bắt đầu hoài nghi phải chăng y đã bị đoạt xá."
"Cho nên kết luận của huynh là gì?" Tiền Thiển trừng to mắt, Chương
Hàm Ly không hề ngốc! Sao trong kịch bản gốc lại trở thành kẻ đưa hàng
miễn phí chứ.
"Ta nghiêm túc quan sát một thời gian, xác định được Huyền Giám sư
thúc thật sự bị người khác đoạt xá. Thật ra hắn có rất nhiều sơ hở,
nhưng chẳng biết tại sao Lâm Uyên sư tổ và chưởng môn vẫn cứ coi như
không thấy." Chương Hàm Ly cười khổ một tiếng rồi che mặt: "Thế nên ta
báo cáo với chưởng môn, nói rằng Huyền Giám sư thúc bị người ta đoạt xá, hi vọng người minh xét. . ."
"Ngu xuẩn!" Lục Phù Diêu nhíu mày: "Sao ngươi có thể tự tìm đường
chết như vậy! Ngươi cho rằng tông môn sẽ từ bỏ một vị thiên tài mang lôi linh căn thượng phẩm chỉ vì một câu nói của ngươi hay sao? Hắn có bị
đoạt xá hay không thì không quan trọng, chỉ cần hắn ngoan ngoãn ở lại
đây tu luyện, kiểu gì tông môn chả có lợi."
"Đúng vậy!" Chương Hàm Ly thở dài: "Đáng tiếc là lúc ấy ta không hiểu."
Mắt thấy Lục Phù Diêu lại bắt đầu cáu kỉnh, Tiền Thiển vội mở miệng
ngắt lời: "Không sao cả! Không sao cả! Chuyện thường thôi! Chương sư
thúc là thiên tài mang băng linh căn thượng phẩm, tông môn cũng sẽ không vứt bỏ đâu. Chẳng qua là phạt huynh ấy tuần sát phía sau núi, đỡ nói
nhiều mà thôi."
Lục Phù Diêu vẫn không kiềm chế được cơn giận: "Đã vậy rồi, ngươi còn muốn tiếp tục ở lại đây?!"
"Ta không ở đây thì còn ở đâu được nữa, chẳng lẽ ra ngoài làm tán tu? Không thể nào, gia tộc sẽ không cho phép." Chương Hàm Ly cười khổ.
Đúng thật... Chương Hàm Ly là người thừa kế của Chương gia ở thành
Vân Lê, người thừa kế của một gia tộc lớn tất nhiên sẽ không có tự do
như vậy. Tuy nhiên... Tiền Thiển đảo mắt một vòng.
"Không phải đâu Chương sư thúc, đi được đó!" Tiền Thiển cười hì hì:
"Giống như ta này, báo đi ra ngoài lịch luyện một cái, đi mấy trăm năm
không trở lại vẫn được thôi, mặc kệ lúc trước thế nào, cứ tránh khoảng
thời gian này đã rồi nói. Bây giờ chưởng môn đang chướng mắt huynh, chỉ
cần huynh không nói lung tung ở bên ngoài, người sẽ không hạn chế huynh
đi ra ngoài."
"Có lý!" Lục Phù Diêu gật gật đầu: "Ra ngoài lịch luyện mấy chục năm, mấy trăm năm là hết sức bình thường, không gì là không thể cả."
"Đúng đấy Chương sư thúc, huynh theo chúng ta đi, trùng hợp là hắn
muốn tìm nơi bế quan. Đi cùng nhau đi, dù gì huynh cũng cần nơi an tĩnh
để tranh thủ thời gian tu luyện mà. Sở Dao, vị trên Kiếm Phong kia chắc
sẽ không để huynh yên ổn, hiện tại quan trọng nhất là mau chóng nâng cao tu vi." Tiền Thiển thuyết phục Chương Hàm Ly, cô thật sự muốn bắt cóc
người đàng hoàng này về, chứ đặt trước mặt nam chính ngựa giống thì rất
không an toàn.
"Sao ta có thể liên lụy hai người được." Chương Hàm Ly lắc đầu.
Tiền Thiển trước hết quay đầu nhìn Lục Phù Diêu, mắt mang ý dò hỏi,
được Lục Phù Diêu nhẹ nhàng gật đầu, cô liền quay đầu lại nhìn Chương
Hàm Ly, cười nói: "Chương sư thúc, ta có một việc không biết có nên nói
hay không, nếu chúng ta nói cho huynh chuyện này, sẽ có chút nguy cơ,
nhưng chỉ cần lúc này huynh chịu giữ kín bí mật, chúng ta nguyện ý tin
tưởng huynh."
Người đàng hoàng Chương Hàm Ly lập tức gật gật đầu: "Nếu đã vô cùng
quan trọng, vậy ta dùng tâm ma thề để muội yên tâm." Nói xong liền thề.
Tiền Thiển cũng không ngăn hắn lại, mặc dù kịch bản viết rõ nhân phẩm của Chương Hàm Ly, cô cũng không dám tin tưởng cái kịch bản đã lệch
hướng một đi không trở lại này. Người tu chân rất coi trọng lời thề,
Chương Hàm Ly dùng tâm ma thề, Tiền Thiển và Lục Phù Diêu sẽ có thể hoàn toàn tin tưởng y. Điều này sẽ có lợi cho việc bọn họ ở chung sau này.