Đều cho rằng, phụ nữ khi còn trẻ luôn cuồng nhiệt thích những thứ màu hồng, có thể làm xao xuyến trái tim các cô gái.
Sau khi tuổi tác dần lớn hơn, lại cảm thấy rất ghét những thứ màu hồng, cảm thấy thực ngây thơ, trái lại thích những gam màu tối, màu lạnh. Túi
đen, vest nữ đen, đồ trang sức đen......
Nhưng, đến khi tuổi của họ tăng thêm một bậc nữa, họ sẽ tiếp tục phát cuồng màu hồng.
Đương nhiên, đây chỉ là một bộ phận nhỏ.
Khi Mạnh Diệc Diệm còn nhỏ, dường như đã vượt qua những cấp độ này với tốc độ chóng mặt.
Cô bé hoàn toàn bỏ những phụ kiện và đồ chơi màu đen ở nhà, cảm thấy quá
đơn điệu, bắt đầu quấn lấy Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long để mua búp bê màu hồng và đồ chơi với nhiều màu sắc khác nhau.
Bạch Hướng
Thịnh vốn muốn dạy cho cô bé về sự tiết kiệm và trân trọng, đáng tiếc
thay Mạnh Mãng Long là một người chiều con gái tiêu chuẩn, lén đưa cô
công chúa nhỏ, đến trung tâm mua sắm để đi mua, mua về một hộp lớn đồ
chơi, khiến Bạch Hướng Thịnh vô cùng tức giận.
Cô công chúa nhỏ không chỉ mua đồ chơi và đồ trang sức cho mình, còn mua cho cả gia đình và hai ba ba.
Cô bé mua cho Bạch Hướng Thịnh một chiếc tạp dề màu hồng, một bộ dụng cụ
làm bếp bọc da màu hồng, khiến Bạch Hướng Thịnh mỗi lần nấu ăn, cầm xẻng xúc lên cảm giác như mình sắp biến hình tới nơi rồi.
Cô cũng
mua một chiếc khăn quàng cổ màu hồng, bịt tai lông nhung màu hồng và một chiếc mũ màu hồng với đôi tai thỏ cho Mạnh Mãng Long.
Mạnh Mãng Long ghét nhất phong cách này, bởi vì những phong cách nữ tính này, chẳng hợp với khí chất của gã chút nào.
Nhưng chẳng còn cách nào, vì là con gái mua.
Có thể làm gì đây?
Không thích cũng phải thích.
Lúc này, Bạch Hướng Thịnh đang ngồi trên chiếc ghế đan trong sân nhà, nhìn
Mạnh Mãng Long đang lái một chiếc ô tô điện, chở theo Mạnh Diệc Diệm
phía sau, hai ba con ngồi trên xe nhỏ, một đường thích thú.
Mạnh Mãng Long đội một chiếc mũ lông nhung tai thỏ Mạnh Diệc Diệm mua, hai
dây mũ buông thõng xuống dưới, Mạnh Diệc Diệm ngồi sau lưng Mạnh Mãng
Long, cầm hai dây mũ trước mặt ba, kéo một bên, một bên tai đột nhiên
giật lên một cái.
Nếu chiếc mũ này được đội trên đầu của một cô gái xinh đẹp, tự nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng nó lại được đeo trên đầu của Mạnh Mãng Long cao lớn thô kệch......
Bạch Hướng Thịnh che mắt, văng tục với Dư Bảo Nguyên cũng đang nằm nghỉ ngơi bên cạnh, "Chết tiệt, ô nhiễm tinh thần quá!"
"Ba, cha, chơi vui quá!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của Mạnh Diệc Diệm được ánh mặt trời chiếu vào, đáng yêu vô cùng.
Mắt Mạnh Mãng Long cũng híp lại, bình thường bận rộn như vậy, hiếm có thời
gian nhàn nhã chơi với con gái, gã rất quý trọng thời gian này.
Dư Bảo Nguyên nằm trên chiếc ghế đan lát bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, khuôn
mặt đẫm trong ánh mặt trời: "Ai quan tâm có đau mắt hay không, anh nhìn
xem, bầu không khí này ấm áp làm sao."
"Xem một hai lần thì ấm
rồi," Bạch Hướng Thịnh khịt mũi, "Xem nhiều quá sẽ khác. Cậu không biết
đâu, Mạnh Mãng Long vóc người cao lớn như vậy, ở sau lưng, còn nhảy kiểu con thỏ với Diệc Diệm, hai bố con nhảy trong phòng khách, cảnh tượng đó thực sự khó tả ".
"Nhà tôi lúc trước, tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu," Dư Bảo Nguyên cười một tiếng, chắp tay sau đầu. "Lúc
Duệ Duệ chưa biết đi, Cố Phong bế bé đến công ty, hai cha con bò trên
thảm, cảm giác của tôi lúc đó, hẳn là giống như anh. "
Bạch
Hướng Thịnh bất lực nhún vai, quay đầu ngậm ống hút dài, hút một ngụm
nước chua ngọt, sau đó đột nhiên như nghĩ ra điều gì, liền vươn tay vỗ
vỗ vai Dư Bảo Nguyên: "Này, lúc trước tôi nghe nói Lộ Dương và Lục Dương định nhận con nuôi? "
"Sao?" Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nhíu mày, "Còn có chuyện như vậy? Sao tôi chưa nghe nói?
"Tôi vừa nghe người ta nói như vậy, thật hay giả, tôi cũng không chắc. Hay là, cậu gọi điện thoại hỏi chút?"
Dư Bảo Nguyên gật đầu: "Ok."
Dứt lời, cậu cầm điện thoại của mình trên bàn gỗ nhỏ, dưới ánh nắng mặt
trời híp mắt, tìm số của Lộ Dương trên màn hình, bấm gọi.