Sau lần đụng chạm với Diệp Tuệ, trở về nhà Lỗ Hữu Phú có ngồi suy nghĩ,
Diệp Tuệ chẳng qua chỉ là nghệ sỹ của Hoa Thụy mà thôi, Hoa Thụy không
cần thiết phải bảo vệ cô ấy đến thế.
Hắn còn chưa hiểu nổi việc này thì chuông điện thoại vang lên, đầu bên
kia truyền tới giọng nói gấp gáp: “Không xong rồi, phía đầu tư rút lui
hết rồi!”
Lỗ Hữu Phú đứng bật dậy, bàng hoàng nói: “Sao lại thế được? Bọn họ đã nói sẽ đầu tư cho chúng ta mà.”
Người kia nói: “Là bên phía lãnh đạo của Hoa Thụy hạ lệnh cho phía đầu
tư rút hết, anh tự suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc anh đã làm cái gì rồi!!!”
Lỗ Hữu Phú điên cuồng suy nghĩ lại mấy ngày qua, chỉ liên tưởng đến một
người, Diệp Tuệ. Tối qua hắn vừa mới gạ gẫm Diệp Tuệ thì hôm nay phía
đầu tư liền rút lui.
Chuyện này nhất định là có liên quan tới cô ấy, Lỗ Hữu Phú không dám tin, Hoa Thụy lại che chở Diệp Tuệ như vậy sao?
Người trong điện thoại lại lạnh lùng nói tiếp: “Anh đắc tội với Hoa Thụy thì tự mà cầu phúc đi.” Nói xong cúp máy luôn, hắn không thể tiếp tục
hợp tác với một người như vậy được nữa.
Lỗ Hữu Phú nhớ lại chuyện cũ, khi đó có Vương Xuyên và bạn của anh ấy ở đó.
Không hiểu tại sao mà hắn lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến người bạn kia của Vương Xuyên, nhìn anh ta có vẻ rất quan tâm đến Diệp Tuệ.
Tâm trạng của Lỗ Hữu Phú hoàn toàn trùng xuống, nói vậy thì người kia
cũng là lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụy, hành động của hắn đã chọc giận
anh ta nên mới có chuyện ngày hôm nay.
Rốt cuộc thì anh ta là ai?
Tuy nhiên điều đó không còn quan trọng vào lúc này nữa, mấu chốt là bộ
phim truyền hình mà hắn đang muốn dựa vào nó để xoay mình đã không còn
hi vọng gì cả, bạn bè hắn cũng bỏ hắn mà đi.
Sớm biết sẽ có cục diện như ngày hôm nay thì Lỗ Hữu Phú đã tránh xa Diệp Tuệ ra rồi, nhưng việc đã đến nước này thì chẳng còn cách nào để xoay
chuyển cả.
Sắc mặt hắn trắng bệch, hối hận vô cùng.
Hiệu ứng mà Diệp Tuệ tạo được trong show thực tế cực kỳ tốt, show quán
ăn nhanh cũng công nhận cô chính là phúc tinh của chương trình, sau đó
có rất nhiều show thực tế khác muốn mời cô tham gia. Đới Chí giúp cô
sàng lọc, cuối cùng giữ lại mấy chương trình cho cô xem.
“Cuộc sống ở nhà một mình” là chương trình ghi lại cuộc sống trong một
ngày của những nghệ sỹ nổi tiếng, trong nhà sẽ được lắp camera.
Diệp Tuệ vừa đọc cái tên chương trình là cho qua luôn, căn bản là cô có ở nhà một mình đâu, nếu quay phải Thẩm Thuật thì dư luận sẽ nổ tung lên
mất.
“Nhật ký sinh tồn nơi hoang dã” thì sẽ là một nhóm khách mời nổi tiếng
đi tới một nơi không có người ở, phải tự tìm đồ ăn nước uống để tồn tại, sẽ có đoàn đội chuyên nghiệp đi theo.
Điều kiện của chương trình này có vẻ rất khổ cực, hơn nữa quay một số sẽ mất mấy ngày liền, Diệp Tuệ không thể về nhà được. Không biết ở nơi
hoang dã thì cô sẽ gặp gì nhỉ? Bộ lạc ma quỷ nguyên thủy à?
Diệp Tuệ chọn tới chọn lui, thấy cái nào cũng không ổn, tạm thời lại
không có show nào tốt hơn tìm đến cô, cho nên tạm thời cô sẽ tham gia
làm khách mời cho một số của show “Thách thức ngôi sao”.
Chủ đề của số lần này cũng khiến cho người ta liên tưởng xa xôi, đó là “Làm thế nào để trở nên xinh đẹp?”
Các khách mời của tập lần này đều là khách mời nữ, có Diệp Tuệ, Thường
Huỳnh, Trang Cẩn và La Nguyệt, trùng hợp là cả bốn cô gái đều đã từng có tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ.
Gương mặt của Diệp Tuệ từ lúc mới debut và hiện tại thay đổi rất nhiều,
trước đó không lâu mới bị dư luận nghi vấn phẫu thuật thẩm mỹ. Ảnh của
Thường Huỳnh thì không có nhiều thay đổi, vì thật ra ảnh nào của cô ta
cũng đều được chỉnh sửa cả rồi…
“Tổ chương trình có tâm ghê nha, mấy cô này đều sửa mặt hết rồi mà, mời
đến để nghe bọn họ truyền kinh nghiệm và giới thiệu bệnh viện tốt nếu
muốn phẫu thuật thẩm mỹ à?”
“Đến hôm nay mà vẫn còn nói Diệp Tuệ phẫu thuật thẩm mỹ được, chưa xem
ảnh cô ấy chơi trò áp mặt vào tấm màng bọc à? Sửa mặt thì làm gì dám
chơi trò đấy, méo mặt thì làm sao?”
“Thường Huỳnh cũng không phẫu thuật nhé, mắt cô ấy to hơn, mũi cao hơn
thì cũng chỉ cần trang điểm là được thôi. Tôi khuyên antifan nên nói tử
tế chút, đừng có mà vu oan người ta cho sướng mồm!”
“Mọi người đừng cãi nhau, tổ chương trình người ta đã đưa ra chủ đề này
thì chắc chắn sẽ có cách để chúng ta biết xem các cô gái có phẫu thuật
thẩm mỹ hay không thôi.”
Thường Huỳnh tuy rằng có động tay động chân một chút trên gương mặt,
nhưng không nhìn kỹ thì sẽ không thể biết được. Cô ta cực kỳ tức giận,
rõ ràng mình chỉ chỉnh sửa nhẹ không đáng kể, không thể tính là phẫu
thuật thẩm mỹ được, tại sao lại đánh đồng cô ta với mấy người kia chứ?
Ngày ghi hình, Diệp Tuệ ngồi xe bảo mẫu đi tới trường quay.
Chương trình này có rất nhiều phần nhỏ, các khách mời sẽ phải chơi trò
chơi hoàn thành nhiệm vụ ở những nơi khác nhau, lúc thì ở ngoài trời lúc lại ở trong phòng. Tổ chương trình còn nói trước với các cô gái là tốt
nhất không nên trang điểm.
Đối với các nữ nghệ sỹ, lúc không trang điểm nhỡ mà để lộ khuyết điểm
trên gương mặt thì sẽ mất fan ngay. Huống hồ các khách mời nữ trong tập
này đều là những người mỗi lần lên sân khấu đều sẽ được mọi người chú ý, vì họ đẹp hơn so với nhiều nghệ sỹ khác.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Lưu và nhân viên trang điểm, Diệp Tuệ đành phải đánh một lớp phấn lót nhẹ giả làm mặt mộc.
Các nữ nghệ sỹ khác cũng trang điểm nhìn qua thì thấy rất nhạt, nhưng
vẫn phải kẻ mắt đánh son đầy đủ, chỉ cần ống kính không quay cận mặt thì khán giả sẽ không phát hiện ra.
“Đây mới gọi là mặt mộc lên hình chứ, như vậy thì xem ra Trang Cẩn không phẫu thuật thẩm mỹ rồi, cô ấy có mắt hai mí bẩm sinh mà, thế mà vẫn có
người cứ lôi hình cũ ra để nói.”
“Diệp Tuệ vẫn đẹp quá, Thường Huỳnh cũng không tệ, để mặt mộc nhìn ngây thơ lắm.”
“Mấy anh con trai tưởng đây là mặt mộc thật đấy à? Đã từng nghe thấy từ
trang điểm tông nude chưa? Tôi thật sự không muốn nhìn cả nhóm nghệ sỹ
nữ chạy nhảy đầu đầy mồ hôi mà mặt có đánh phấn đâu, đây là show giải
trí chứ không phải show tìm người đẹp nhé.”
Khán giả tha hồ tung đạn mạc, các fan cắn xé nhau.
Chương trình bắt đầu, các MC nói chuyện rất nhiệt tình trong trường
quay, MC nam luôn miệng khen ngợi tâng bốc các khách mời nữ, điều này
thì đã rất quen thuộc trong các show truyền hình rồi.
Tiếp theo đây sẽ là thử thách đầu tiên, tất cả các khách mời phải tự đi tìm manh mối cho một nhiệm vụ.
Manh mối của nhiệm vụ được giấu trong một chiếc hộp và đặt ở một nơi bí mật.
Diệp Tuệ đi theo MC lên sân thượng trống trải, từng trận gió lạnh thổi
tới, ngay trước mặt là một bể bùn lớn hình chữ nhật, gió thổi làm cho
bùn nổi bong bóng kêu ọc ọc.
Bên cạnh bãi bùn có dựng một tấm biển ghi: “Nơi bí mật”.
Nét mặt cô đờ ra, phen này về nhà phải tắm đi tắm lại mấy lần rồi.
Các khách mời nữ khác đều hoảng sợ, chả nhớ cái gì mà nơi bí mật rồi thì manh mối nhiệm vụ nữa, bọn họ chỉ chú ý tới một chuyện, đấy là hôm nay
bọn họ PHẢI! LỘI! BÙN!
Đối với những người lấy sự theo đuổi cái đẹp làm mục tiêu sống như các cô thì sao mà chịu nổi cơ chứ?
MC đang muốn nói mấy câu hướng dẫn thì bỗng nghe thấy một tiếng “Tùm”
truyền đến cách đó không xa. Mọi người lập tức quay đầu hết sang nhìn về phía đó.
Diệp Tuệ xung phong đi đầu, mạnh dạn nhảy vào bể bùn, cô cúi người xuống, hai tay mò mẫm trong bùn để tìm cái hộp.
Các khách mời nữ còn lại: “…”
Đạo diễn thực sự muốn tặng cho Diệp Tuệ một tràng pháo tay, ai mời cô
này đến đây mà chuẩn thế không biết! Lần đầu tiên ông ta thấy có một
khách mời nữ chịu hợp tác như vậy, lần tới phải mời cô ấy tiếp mới được.
Các khách mời nữ không có cớ để từ chối, ai cũng nhăn nhăn nhó nhó, bộ
dạng như chiến sĩ anh dũng hy sinh, cùng nhau nhảy vào bể bùn trông như
mấy cái sủi cảo thả vào nồi vậy.
“Ha ha ha ha ha cười chết mất thôi, idol của tôi có phải diễn viên hài
không đấy! Tuệ Tuệ à gánh nặng thần tượng của chị đâu rồi, mau nhặt lên
cho em đi!”
“Mấy người kia thì kiểu tôi thích đẹp cơ tôi không nhảy đâu, còn Diệp
Tuệ thì thuộc dạng ai cũng đừng hòng ngăn cản tôi làm nhiệm vụ!”
Nếu đã tới đây rồi thì tất nhiên Thường Huỳnh phải đấu một trận với Diệp Tuệ, cô ta vừa ghét bỏ đống bùn bẩn, lại phải vừa chú ý tới kiểu tóc và make up nên chật vật vô cùng.
Thường Huỳnh hạ thấp người xuống lần mò mà chẳng tìm được manh mối gì,
quần áo thì bẩn hết cả, cằm cũng không cẩn thận mà chạm vào bùn.
Dáng vẻ khốn đốn yếu đuối này của cô ta, khiến cho người ta nhìn mà thấy thương.
Mà ở đầu bên kia, trong tay Diệp Tuệ đã cầm được chiếc hộp, cô giơ cao lên hô: “Tôi tìm được rồi!”
Các khách mời: “…”
Sau một thời gian ngắn lần mò tìm kiếm, mặt của Diệp Tuệ đã trở nên nhem nhuốc, bùn dính hết lên gương mặt trắng như tuyết, ngược lại càng làm
tôn lên vẻ xinh đẹp thoát tục của cô.
Bỗng nhiên cô cong môi cười, ống kính đúng lúc bắt được nụ cười này của cô, nhìn rạng rỡ y như một đóa hoa hướng dương vậy.
Những người đang ngồi xem trước máy tính, trong nháy mắt đều cảm thấy như tim mình đã bị bắn trúng rồi.
Thường Huỳnh không cam chịu bị yếu thế, là người thứ hai hoàn thành
nhiệm vụ, đến khi các manh mối đều đã được lấy hết, mấy cô gái được dẫn
đi tắm rửa, thay quần áo mới rồi mới tiếp tục thực hiện thử thách.
Lúc đi tắm mọi người còn rất ung dung thoải mái, nào biết vừa đi ra đã
lại bị dẫn tới phòng xông hơi. Nếu nói thử thách trước chỉ là một trò
chơi khởi động, thì hiện giờ tổ chương trình đã bắt đầu tung chiêu lớn
rồi đây.
Thử thách này có tên là: “Phòng xông hơi KTV.”
Ý trên mặt chữ, các khách mời sẽ vừa ngồi xông hơi vừa hát, trong phòng
xông hơi bật đèn rất sáng, khiến cho không gian trong phòng nhìn cũng
thoáng hơn.
Trên bàn để rất nhiều khăn ướt, tuy nhiên các khách mời đều không biết
rằng, đó không phải khăn ướt lau mồ hôi, mà là khăn ướt tẩy trang.
Sau khi các khách mời tẩy trang, khán giả sẽ được thấy rất rõ các đường
nét thật trên gương mặt của bọn họ nhờ những ánh đèn được rọi vào từ mọi góc độ.
Tổ chương trình đúng là ác thật, các nữ diễn viên không hề biết về chiêu trò của chương trình mà dám nhận lời tham gia chơi quả thật cũng xứng
đáng được gọi là anh hùng.
Nhiệt độ trong phòng xông hơi rất cao, từng luồng khí nóng chui vào tận
sâu lỗ chân lông, Diệp Tuệ cảm thấy rất thư thái, cô ngồi dựa vào ghế,
nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đạo diễn: “???”
Nửa phút sau, đạo diễn ở bên ngoài giơ bảng nhắc nhở: “Diệp Tuệ không được ngủ nhé, dậy hát nào!”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Thường Huỳnh đang ngồi cạnh Diệp Tuệ, Thường Huỳnh thấy vậy đành phải giơ ngón tay ra chọc Diệp Tuệ mấy
cái.
Diệp Tuệ chậm rãi mở mắt, cô nhìn tấm bảng đạo diễn giơ, ấm ức nói: “Tôi chỉ muốn thư giãn tí thôi mà, không ngủ đâu.”
Đạo diễn thầm nghĩ: Tôi tin cô thì tôi thành quỷ rồi.
“Ha ha ha Diệp Tuệ hài thật, đến tham gia một chương trình hot mà không
tranh thủ chiếm sóng đi, hẳn là ngả lưng vào ghế mà ngủ chứ, chắc chắn
là người duy nhất luôn!”
“Trời ơi tôi không nhìn nhầm đấy chứ, Thường Huỳnh bị lộ rồi! Tôi cứ
tưởng cô ấy không chỉnh sửa gì cơ, ai ngờ cũng sửa mũi rồi.”
“Diệp Tuệ nhìn có vẻ không vấn đề gì nhỉ, chờ khi nào nóng thêm nữa đã, mấy cô gái lau mặt đi là nhìn rõ ngay thôi.”
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thuật ngồi trong phòng làm việc mở xem livestream chương trình hôm nay Diệp Tuệ tham gia, đúng lúc đến phần thi trong
phòng xông hơi.
Sau khi bị tổ đạo diễn bắt ngồi dậy, Diệp Tuệ còn bị cưỡng chế hát bài đầu tiên.
Cả buổi sáng chưa được ngụm nước nào nên giọng cô hơi khàn, bụng cũng
đói, nên ngay câu hát đầu đã lệch tông đến tận phương trời nào không
biết.
Thẩm Thuật đang cầm tách uống nước, nghe thấy giọng hát của Diệp Tuệ thì khựng lại, suýt nữa thì sặc.
Người ta ca hát để đòi tiền, còn vợ anh tính hát để đòi mạng hay sao thế?
La Nguyệt lấy cho Diệp Tuệ cốc nước, uống nước xong, giọng của Diệp Tuệ
đã khôi phục lại bình thường, cô ho nhẹ hai cái rồi bắt đầu hát.
Giọng của Diệp Tuệ nghe không tồi, từng âm điệu đều rất chuẩn, cũng rất dễ nghe.
Thẩm Thuật chậm rãi cầm giấy lau miệng, uống xong được ngụm nước, yết hầu lay động lên xuống, xem ra anh đã hiểu lầm cô rồi.
Hát xong một bài, trán Diệp Tuệ đổ đầy mồ hôi, tổ chương trình cũng rất có tâm đưa giấy tẩy trang cho cô.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ hồn nhiên nhận lấy cái giấy tẩy trang, mặt không đổi sắc đưa lên lau mặt.
Ngay trong giây phút cái giấy ướt tiếp xúc vào da mặt, Diệp Tuệ cũng đã nhận ra sự khác thường.