Tư Mã Tiêu nhớ được rất sớm, vào lúc hài tử bình thường
còn không hiểu rõ thế giới chung quanh, hắncũng đã có thể từ thái độ
cùng với giọng nói của người xung quanh hiểu được tin tức mình muốn
biết. Khi đó, hắn còn ở trong điện Thuấn Hoa cùng mẫu thân Từ Ngọc công
chúa. Thuấn Hoa điện lạnh lẽo to như vậy, mọi cung nhân hầu hạ đều giống như cái bóng.
Trong điện có cột cao lớn, trên mặt đất phủ kín
thảm mềm, treo màn che phiêu đãng, trong lò thời khắc đều thiêu
đốt một loại hương có thể làm người ta mơ màng sắp ngủ. Đây là một tòa
lồng giam trong hoàng cung hoa lệ, nhốt một nữ nhân đã bị làm cho phát
điên, còn có Tư Mã Tiêu cái sản phẩm hỏng này. Đối với thân phận
của hắn, mọi người kiêng kị thật sâu, nhưng Tư Mã Tiêu biết, mẫu thân
mình là nữ nhân điên điên khùng khùng kia, Từ Ngọc công chúa, còn phụ
thân là chủ nhân tòa cung cấm này, Hoàng đế bệ hạ, hắn cũng biết hai
người này là thân huynh muội.
hắn từng gặp cung nhân ở sau lưng
khe khẽ nói nhỏ, đều nói bệ hạ và công chúa hoang đường như thế nào, đứa con bất luân là bất tường dơ bẩn như thế nào, ngày sau nhất
định không được chết tử tế. hắncảm thấy tức giận, vì thế cho người bắt
hai cung nhân nói chuyện đó, tự tay dùng đế đèn đúc hình hoa điểu, cắm
vào mắt và miệng hai người, máu bắn đầy người đầy tay.
Khi
đó hắn còn nhỏ như vậy, tính tình bạo ngược cũng đã sơ hiện manh mối.
Phát hiện giết người rồi, đau đầu bởi vì tức giận lại giảm bớt rất
nhiều, Tư Mã Tiêu liền thích cảm giác này. Người chọc hắn tức giận nên
chết, dù sao chết cũng không có việc gì, cung nhân mới cuồn
cuộn không ngừng.
không có ai nói cho hắn đúng sai, dạy hắn đạo
lý, từ khi sinh ra hắn nhìn thấy chính là lồng giam và kẻ điên. Mẫu thân Từ Ngọc công chúa lúc điên cũng không nhận ra hắn, làm
như không thấy hắn, lúc ngẫu nhiên thanh tỉnh, sẽ dùng ánh mắt chán ghét cùng sợ hãi nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “không hổ là hài tử của hắn, ngươi
cũng là kẻ điên, kẻ điên nhỏ!”
“Về sau trưởng thành, ngươi chính
là tai họa, tai họa!” Nàng nói nói rồi lại điên lên, ý đồ đút độc dược
cho hắn, độc chết hắn, nửa đêm đi vào mép giường muốn dùng gối đầu chèn
chết hắn. Nhưng hắncũng không chết, bởi vì hắn thông minh, biết tránh nữ nhân điên này như thế nào, hơn nữa Cao Mịch phát hiện rồi thời thời
khắc khắc nhìn hắn, ngăn cản hành vi của nữ nhân kia.
Cao Mịch
khi đó còn không phải Cao thái bảo, hắn nhìn Từ Ngọc công chúa lớn lên,
vẫn luôn muốn xoa dịu quan hệ mẫu tử bọn họ, toàn bộ Thuấn Hoa điện chỉ
có Cao Mịch đối tốt với hắn, nhưng hắn ta cũng vẫn luôn
ôm hắn, không ngừng nói: “Điện hạ từ trước không phải thế, nàng thiện
lương lại ôn nhu, nhất định sẽ đối với người thực tốt, hiện tại nàng như vậy, chỉ là vì sinh bệnh, chờ nàng hết bệnh rồi nàng sẽrất
thương yêu người, người là thân sinh nhi tử của nàng, nàng nhất
định sẽ thích người.”
Tư Mã Tiêu cũng không tin lời này,
chính hắn có mắt để nhìn, có đầu óc để nghĩ, nữ nhân hắn gọi là mẫu
thân, vừa sợ hắn lại hận hắn, một chút cũng không thích hắn, bởi
vì hắn và phụ thân hắn càng ngày càng giống nhau.
Tất cả mọi
người nói hắn càng ngày càng giống bệ hạ, nhưng Tư Mã Tiêu không thích
nghe thấy lời này, đối với phụ thân hắn đồng dạng tràn ngập chán ghét,
so với kẻ điên, hắn càng muốn gọi người kia là cầm thú.
Cầm thú
ngẫu nhiên sẽ đến Thuấn Hoa điện, sau đó nữ nhân điên kia sẽ bị hắn kéo
vào trong điện, phát ra tiếng kêu ô ô. Tư Mã Tiêu khi đó mới chỉ vài
tuổi, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy loại chuyện này rất nhiều
lần. hắn an vị ở bên cửa điện nhìn, nam nhân và nữ nhân xé rách bên
nhau, phát ra tiếng cười cùng với khóc kêu. hắn cảm thấy hết thảy trước
mắt nhìn thấy mạc danh làm người ta ghê tởm, hắn nhớ mình ở ngoài điện
Thuấn Hoa thấy hai con chó chạy ra khỏi ổ chó, những súc sinh đó cũng
làm giống như vậy.
Sau đó rất nhiều năm, hắn chỉ cần nhớ tới hình ảnh hai người kia vặn vẹo thân hình, đều sẽ có loại cảm giác ghê tởm
khắc chế không được. Chờ đến lúc hắn lớn lên, làm hoàng đế, hắn cũng có
được vô số mỹ nhân, những mỹ nhân đó đều có dung nhan và thân thể mỹ
lệ, sẽ phát ra thanh âm mị hoặc mềm mại, đó đều làm hắn nhớ tới nữ nhân
điên đã chết ở trong lửa lớn, theo bản năng cảm thấy đau đầu sắp nứt.
“Giết, kéo xuống giết.” Chờ lấy lại tinh thần, hắn nhìn thấy người hầu kéo thi thể ra ngoài, trên mặt đất lưu lại một vết màu đỏ kéo dài.
một người lại một người mỹ nhân đi vào trước mặt hắn, khuôn mặt đều đồng dạng
tinh xảo làm người ta hoa mắt, nhưng thứ toát ra trong những ánh mắt đó
lại không giống nhau. Có người trong ánh mắt là dã tâm, dù giả vờ ôn nhu hoặc lãnh đạm, khát vọng đối với quyền thế, đối với hắn đều phản
chiếu rõràng. hắn ở trong mắt các nàng, dường như trở thành bậc thang,
bậc thang đi đến đỉnh quyền lợi.
Có mỹ nhân, trong mắt chỉ là sợ
hãi và nhút nhát, hắn có thể từ trong mắt các nàng nhìn thấy sợ hãi đối
với tử vong, đối với những người này mà nói, hắn là ma quỷ giết người.
Người như vậy hắn thấy nhiều nhất, về sau hắn thậm chí lười giết loại
này, bởi vì thật sự nhàm chán.
Còn có một ít mỹ nhân, trong mắt
mang theo càng phức tạp, tồn tại hận ý hay là tính kế hoặc là chán ghét
cùng với lấy lòng. Mỗi một loại, đều làm hắn nhìn không cao hứng.
Cung thành lớn như vậy, trong mắt mọi người đều che giấu một tầng khói mù,
như là u ám phía trêncung thành không tan đi, làm người ta không thở
nổi, tâm tình bực bội.
đi Hà Hạ là một lần ngoài ý muốn, thấy vị
Liêu mỹ nhân mỹ danh truyền xa kia cũng chỉ là tâm huyết dâng trào.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng, lần đầu tiên Tư Mã Tiêu thấy được một đôi
mắt bất đồng. Cặp mắt kia chỉ có sáng sủa —— chỉ là không biết có thể
trong sáng bao lâu.
Nàng là mỹ nhân không quá bình thường, ít nhất, Tư Mã Tiêu chưa bao giờ gặp nữ nhân nào lười như vậy.
Lúc hắn dấu diếm thân phận cố ý nhắc tới ‘ Tư Mã Tiêu ’, trong mắt Liêu Đình
Nhạn không có sợ hãi, xác thực mà nói, cảm xúc đó hẳn là một chút phiền
chán cùng một chút tò mò. Giống bầu trời sáng sủa xuất hiện một mảnh mây trắng, nhưng chỉ cần cho nàng một chén băng, đám mây đó lập tức bị gió
thổi tan.
Cũng không biết vào cung, nàng có thể trở nên giống những mỹ nhân không thú vị kia, làm hắn phiền chán hay không.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa biết thân phận hắn ngày đó, Tư Mã Tiêu cho
rằng có thể ở trong mắt nàng nhìn thấy sợ hãi kinh hoàng, kết
quả hắn phát hiện trong mắt nàng có ngạc nhiên nghi hoặc, trừ cái đó ra, nàng rất bình tĩnh, còn có thể ngay trước mặt hắn phát ngốc.
Nàng không giống những người khác, không có ‘ tâm tiến tới’ của những mỹ nhân đó, tùy
tiện cho cái gì đều có thể vui vẻ. Trừ ăn và ngủ, hình như
cũng không theo đuổi gì khác, ở bên hắn thế nhưng còn có thể ngủ được.
Khả năng là thường xuyên ở trong lòng nghĩ xấu hắn, hơi dọa một chút cái
liền sẽ co lại, giả vờ ôn thuần, nhưng kỹ thuật diễn lại không tốt, cả
người có loại ngốc nghếch thiên chân không tự biết. Nhưng muốn nói nàng
ngốc, nàng lại không phải ngốc thật, ít nhất rất nhiều việc nghĩ đến
thông thấu, cũng không rối rắm.
Tư Mã Tiêu chưa từng gặp được
người nào làm hắn cảm thấy thoải mái như vậy. Nằm ở bên nàng, nhìn nàng
gặm trái cây, nhing nàng ngủ thanh thản ổn định, đều mạc danh
làm hắn cảm thấy bình tĩnh.
hắn thích người này, liền muốn cho
nàng càng nhiều thứ, làm cho nàng không cần thay đổi mà lưu lại bên
mình. Tư Mã Tiêu chưa từng cẩn thận nghĩ tới tâm tình này đến tột cùng
là cái gì, chỉ cần nàng không thay đổi, hắn vẫn luôn thích như vậy là
được rồi.
Mà khi nàng bị bắt đi, sinh tử không rõ, Tư Mã Tiêu mới phát hiện, mình thế nhưng ở trong phẫn nộ vô biên cảm thấy một chút sợ
hãi. hắn chưa bao giờ sợ hãi bất kì kẻ nào bất kì chuyện gì, lại
vào một khắc kia, sợ nàng thật sự đã chết.
Gặp lại nàng, nàng vẫn cứ không thay đổi. Trong mắt không có khói mù, dù trời mưa, hay là trời nắng. Ôm người vào trong ngực, Tư Mã Tiêu mới cảm thấy trong thời gian
này ẩn ẩn đau đầu chậm rãi thả lỏng xuống, nàng so với hắn thả lỏng còn
nhanh hơn, chớp mắt liền nằm liệt.
Liêu Đình Nhạn nằm
ở trên giường kéo quần áo nói đến nói đi, Tư Mã Tiêu căn bản không phản
ứng lại đến tột cùng nàng có ý tứ gì, rốt cuộc lúc làm động tác này đầy
mắt nàng viết rõ ràng thật phiền toái, chỉ muốn ngủ, căn bản
là không phải một ánh mắt cầu hoan. Tư Mã Tiêu từng nhìn rất nhiều ánh
mắt mang theo câu dẫn mị hoặc, ánh mắt này, một chút cảm giác câu dẫn
người cũng không có, ai biết nàng biểu đạt ý tứ gì.
Nằm xuống
rồi, Tư Mã Tiêu mới đột nhiên phản ứng đây, không nhìn đôi mắt, từ động
tác đại khái có thể coi như câu dẫn tiêu chuẩn. hắn tức khắc tâm tình
phức tạp, đẩy tỉnh nàng dò hỏi, được đến một cái trả lời khẳng
định không tiếng động mà.
Tư Mã Tiêu: “……”
Tư Mã Tiêu hồi
tưởng năm đó mình làm thế nào với những cung nữ mỹ nhân muốn bò giường
hiến thân, chuẩn bị hù dọa Liêu Đình Nhạn, nói cho nàng kỳ thật tẩm điện của hắn từng chết rất nhiều người, nhưng cúi đầu nhìn,
phát hiện không chờ được hắn tiếp tục nói chuyện, Liêu Đình Nhạn đã lần
thứ hai ngủ rồi.
Tư Mã Tiêu, “…… Lá gan không nhỏ.”
hắn là hoàng đế, tùy vào nàng nói muốn ngủ liền ngủ, không cần ngủ liền không ngủ sao?
Liêu Đình Nhạn không nghe thấy, chỉ cảm thấy buổi sáng dậy ngực có chút đau. Tư Mã Tiêu hỏi nàng: “Nàng mệt như vậy sao, đêm qua cởi quần áo của
nàng cũng không tỉnh.”
Liêu Đình Nhạn không thể hiểu được, “Bệ hạ buổi tối không ngủ được, cởi quần áo của ta làm cái gì?”
Hỏi xong rồi nàng mới phát hiện không đúng, cúi đầu nhìn trên người, “Quần
áo của ta không phải vẫn mặc tử tế sao, không bị cởi ra a.”
Tư Mã Tiêu: “Ai bảo nàng vẫn luôn kêu ‘ đau đau đau ’, ai cởi tiếp được.”
Liêu Đình Nhạn: tại sao ta cũng không có ấn tượng? Cánh tay đau cởi quần áo chính là không thuận tiện.
không đúng, vấn đề lớn nhất hiện tại không phải cánh tay có thương tích, cởi quần
áo không thuận tiện, mà là Tư Mã Tiêu muốn cởi quần áo của nàng làm gì?
Nàng thử mấy lần, hắn không phải lãnh cảm hoặc là công năng tình dục có
chướng ngại sao, đột nhiên phát tao làm cái gì?
Tuy rằng Liêu
Đình Nhạn muốn làm rõ ràng, nhưng Cẩn Đức đến hồi báo tin tức làm
nàng không còn tâm tư tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
“Bệ hạ, phụ
cận xuất hiện người của Tần Nam Vương phủ, ở phạm vi rộng truy tìm tung
tích chúng ta, hiện giờ chúng ta còn chưa ra khỏi phạm vi Nghiêu
Châu, một khi bị phát hiện hành tích liền nguy hiểm.”
Liêu Đình
Nhạn nhìn thấy Tư Mã Tiêu biểu tình nháy mắt tối tăm xuống, hoàn toàn
bất đồng với bộ dáng vô hại vừa rồi lúc mang chút bất mãn nói chuyện với nàng, hắn nói: “Kết thúc không quét sạch sẽ.”
Nhóm người hầu áo xám lập tức toàn bộ quỳ xuống.
Tư Mã Tiêu đứng lên, “Đối phương phản ứng thật nhanh, đi chuẩn
bị một chút, bỏ lại xe ngựa, cưỡi ngựa đi con đường khác lúc
trước cô định ra.”
Mọi người đáp vâng, sôi nổi lui ra. Tư Mã Tiêu quay đầu kéo Liêu Đình Nhạn tới, sửa sửa vạt áo cho nàng, ngữ khí bình
tĩnh tùy ý, “Ta mang nàng cưỡi ngựa, đừng sợ.”
một đám người cưỡi ngựa, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mà Trần Uẩn có thể
làm nam chủ nguyên tác, cũng không phải nhân vật đơn giản, hai ngày sau, vẫn tìm được tung tích bọn họ, hắnphái ra trăm người tới bao vây Tư Mã
Tiêu cùng mấy chục hộ vệ, chờ Tư Mã Tiêu từ vòng vây chạy ra, bên cạnh
chỉ còn hơn hai mươi người.
Trần Uẩn đuổi sát không bỏ, thậm chí tự mình mang người đuổi theo.
Mắt thấy thị vệ áo xám bên cạnh càng ngày càng ít, Tư Mã Tiêu lập tức giơ
tay rút ra trường kiếm, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể ngồi ở trước
người hắn, nhấp môi nhìn cảnh tượng máu tươi vẩy ra trước mắt.
Trần Uẩn nâng mũi tên muốn bắn, nhưng bận tâm vạn nhất ngộ sát nữ chính, chỉ đành ném cung tiễn xuống, đồng thời rút kiếm xông thẳng về Tư Mã Tiêu,
trong chớp mắt hai con ngựa tới gần.
Hết thảy đều phát sinh quá
nhanh, Liêu Đình Nhạn cái gì cũng không thấy rõ, vào lúc xóc nảy, nàng
chỉ cảm thấy có một khắc trời đất quay cuồng, sau đó chung quanh có
người lộn xộn kêu lên “Bệ hạ!” “Chủ tử!”
Có người ngã xuống ngựa. Liêu Đình Nhạn cái gì cũng không nghĩ, theo bản năng túm lấy quần áo
người phía sau, sau đó mới phát hiện, rơi xuống ngựa không phải Tư Mã
Tiêu, là Trần Uẩn.
Trần Uẩn sắc mặt ngạc nhiên ngã trên mặt đất
tránh khỏi vó ngựa, bên môi tràn ra huyết sắc, trên ngực một mũi tên cắm vào thật sâu. không giống cung tiễn bình thường, cái này tựa hồ
là một loại mũi tên bỏ túi được đặc chế, Liêu Đình Nhạn chưa kịp phản
ứng lại, Trần Uẩn trúng tên như thế nào, cũng không thấy ai bắn ra mũi
tên nhỏ này, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tiêu, lại cảm giác thấy
có chất lỏng dính ở trên tay mình.
Tư Mã Tiêu chỗ ngực cũng bị
máu tươi ướt sũng một mảnh. Trong chớp nhoáng, Liêu Đình Nhạn nhớ tới
vừa rồi Tư Mã Tiêu đột nhiên nghiêng người một cái, ấn nàng
sang một bên.
Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình, ôm nàng chặt hơn, “Lao ra đi.”
Hộ vệ áo xám còn sống bên cạnh chỉ còn lại mấy người thôi, phần lớn còn có thương tích, nghe lời này cỉa Tư Mã Tiêu, mấy người thừa dịp Trần Uẩn
té ngựa, mọi người kinh hoảng, dùng mệnh vì Tư Mã Tiêu giết ra một con
đường sống.
Tư Mã Tiêu cưỡi hắc mã, lông đen nhánh mượt mà giống
như sa tanh, nó hí vang một tiếng, bỏ lại truy binh chưa kịp phản ứng,
nhanh chóng nhảy vào rừng cây.