A và Khẩm Vinh Kiệt nhìn Lê Khang ( Revi đó )
không một tia gợn sóng hay thương xót nào hiện lên trong mắt họ, một
chút cũng không có, thật lòng mà nói, họ chỉ muốn sớm một chút giết chết ông ta nhưng khi nghĩ lại.
Chết đối với ông ta thì đã quá nhân từ, dù ít nhiều gì, bọn anh còn muốn
hung hăng trừng phạt tra tấn từng chút từng chút một để ông ta có thể
cảm nhận được cảm giác đau đớn tận xương tủy là như thế nào, cảm giác da thịt bị người đùa giỡn, bóc ra từng miếng từng miếng một là như thế
nào.
Để ông ta cảm nhận được những gì ông ta làm trên da thịt của những người đã khuất kia, nhất định. . . nhất định phải như vậy.
A và Khẩm Vinh Kiệt, hai mắt đỏ ngầu lửa giận, không nhanh không chậm
từng người giơ dao lên vung xuống đâm mạnh từng nhát từng nhát liên tục
vào cánh tay của Lê Khang, ánh mắt họ đỏ ngầu như nhiễm máu tươi mặc kệ
tiếng thét, tiếng cầu xin của Lê Khang, từng nhát dao cứ vung xuống đều
đều, đến khi da thịt của cánh tay đó bị đâm đó sắp nát bét họ mới dừng
lại.
Môi của A khẽ câu lên, cười như không cười nói.
" Để tôi giúp ông khử trùng nha, không thôi nhiễm trùng lại bị hoại tử* đó!"
*Hoại tử là một dạng nhiễm trùng nặng, có thể đe dọa tính mạng người bệnh nếu không được chữa trị.
Không đợi Lê Khang nói, A đỗ nhanh dung dịch khử trùng lên, vết máu cùng với
vết thương lê láng, khi dung dịch được tưới vào, Lê Khang la hét lên một cách thảm thiết. . .
Thay vì cắt ông từng miếng thịt đâm ông từng nhát dao còn hơn là bị A tưới
dung dịch khử trùng vào vết thương, vết thương mới vết thương cũ chồng
chất lên nhau, Lê Khang đau rát ngày một nhiều hơn.
Nhìn Lê Khang đau đến hai mắt đỏ ửng, môi A và Khẩm Vinh Kiệt câu lên càng
sau. Cả hai nhìn nhau một lúc lâu lại nhanh chóng đi lấy dao mới. . .
con dao nhỏ nhưng lại rất bén, Lê Khang nằm yên bất động nhìn thấy con
dao đó, không khỏi run rẩy.
Cả người ông đau nhức đến không chịu nổi nữa mà nhìn A và Khẩm Vinh Kiệt không ngừng nói lấp ba lấp bấp. . .
" Xin các cậu. . . xin các cậu. . . giết. .. giết chết tôi đi. . . đừng. .. ừng hành...hạ tôi... nữ....aaaa " giọng nói không kiềm được run rẩy
và sợ hãi trong đó.
A và Khẩm Vinh Kiệt làm như không nghe thấy. . . cao dao trên tay vung
xuống róc từng miếng thịt xuống, cả hai không nhanh không chậm đồng
thanh nói.