Cố Hoài Thiên nghe Hoắc Tư Danh nói xong không
khỏi run rẩy khóe miệng, cái gì mà ' HƯỞNG TUẦN TRĂNG MẬT KHÔNG TỐN
TIỀN? ' nhưng là cũng không sao dù nguyên do gì thì miễn Bé cưng có đến
Cố Gia thì đã là tốt lắm rồi.
Hứa Doãn Hạ nhìn Cố Hoài Thiên nên thấy anh thay đổi sắc mặt thất thường không khỏi cười thành tiếng lại nói.
" Anh cả là đang nghĩ em vì sợ tốn tiền nên mới đi El đi? "
Cố Hoài Thiên im lặng, cũng đồng nghĩa với thừa nhận. Hứa Doãn Hạ thở hắc ra một hơi lại nói.
" Haiz, anh đừng có mà nghĩ em keo kiệt như vậy chứ? mặc dù là em có một
chút tham lam nhưng dự định đi tuần trăng mật không phải nước EL đâu,
chỉ là thời gian của bọn em vốn đã không nhiều, nên đi qua EL thăm mọi
người lại làm chút chuyện thì ở đó luôn. " dừng một chút lại nhìn Hoắc
Tư Danh nghiến răng nghiến lợi nói.
" Còn anh nữa, đừng có nói như vậy, lỡ người khác nghe được nói em tham tiền rồi sao? "
Hoắc Tư Danh khẽ cười thành tiếng, cái gì cũng không nói. Nhưng trong lòng
lại không ngừng kêu gào ' Vợ không tham tiền thì ai lại tham tiền bằng
vợ? ' nhưng là bên ngoài lại cười dịu dàng đầy sủng nịch khẽ nắm lấy tay Hứa Doãn Hạ nói.
" Là anh sai, anh không nên nói vợ như vậy. "
" Biết sai là tốt! " Hứa Doãn Hạ nhìn như không nhìn Hoắc Tư Danh nói.
Cố Hoài Thiên nhìn hai vợ chồng nhà bé cưng, không khỏi thầm than một tiếng, nhưng chuyện cần hỏi, anh vẫn hỏi.
" Có chuyện gì gấp sao bé cưng? " anh nghĩ là chuyện gấp, vì theo như
những gì bác sĩ dặn dò, bé cưng không thể đi quá xa, huống chi tuần sau
đi, thì quá sớm rồi.
Hứa Doãn Hạ nhìn Cố Hoài Thiên một lúc lâu, lại nhìn về Hoắc Tư Danh, một lúc lâu lại nói.
" Em nghĩ có một vài chuyện cần gặp trực tiếp ông nội nói sẽ tốt hơn, với lại. . . một thời gian nữa, anh cả cũng sẽ nghe chính miệng ba nói
thôi. "
Có một
số chuyện, phải chính miệng gia chủ đương nhiệm nói với gia chủ tương
lai mới có ý nghĩa, cô không muốn làm trái nguyên tắc cũng như gây sức
ép cho Anh cả. Có thể nói những chuyện này, đối với cô hay đối với Hoắc
Tư Danh hay những người khác thì là vô cùng bình thường, nhưng đối với
một gia tộc như Cố Gia thì đây mang tính chất rất lớn liên quan đến
những thế hệ con cháu sau này.
Cố Hoài Thiên nhìn Hứa Doãn Hạ, thấy cô nghiêm túc như vậy cũng không dò
hỏi nữa, chính anh biết có những chuyện không phải ai cũng dễ dàng nói
ra, huống chi là một chuyện lớn.
Cố Hoài Thiên gật đầu dặn dò vài thứ khi Hoắc Tư Danh cùng với Hứa Doãn Hạ muốn đến nước EL lại ghi rõ địa chỉ cùng với số điện thoại bên nhà lớn
Cố Gia cho họ, lại hỏi thăm vài dăm ba câu anh lại rời đi.
Dù sau chuyện Hứa Doãn Hạ chịu đi Cố Gia, là một chuyện vui nhà, cà anh hay những người nhà khác điều rất mong đợi.
••••••••••
Cố Hoài Thiên vừa rời đi, Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh say đắm, thật là
muốn cắn anh một phát mà. . . nhìn thôi cưng chịu không nổi a.
Hoắc Tư Danh sau khi đi ra ngoài đóng cửa lại, vừa vào nhà lại bị ánh mắt
nóng rực của Hứa Doãn Hạ nhìn, mày anh khẽ nhíu lại nghi ngờ nhìn cô
hỏi.
" Sau nữa đó vợ? " hmm. . . cứ bị nhìn kiểu này. . . chính anh cũng nóng rạo rực a.
" Tự nhiên. . . em muốn có con quá. " Hứa Doãn Hạ không giấu gì ý nghĩ
trong đầu cô, cô đang rất phân vân, đứa bé nên là trai hay gái? Lại
giống cô hay giống anh.
( Xin nhắc lại một lần nữa, Hứa Doãn Hạ từng xảy thai nên. . . RẤT KHÓ
MANG THAI LẠI. Nên nếu mấy tình yêu cứ thắc mắc hai đứa cũng ăn nhau tối ngày không bảo hộ mà vẫn không có thai thì hiểu nha > Nghe đến đứa con, ngực của Hoắc Tư Danh như bị ai đó cầm dao đâm thẳng vào
không báo trước vậy, anh cứng đờ người. . . miệng mấp máy nhưng lại
không thành tiếng, ánh mắt khẽ rũ xuống che giấu bi thương trong đó.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh, đôi tay nhỏ bé của cô khẽ kéo Hoắc Tư Danh
ngồi xuống, không nhanh không chậm ôm chặt Hoắc Tư Danh khẽ nói.
" Chuyện đã qua lâu rồi. . . Anh đừng nhớ làm chi nữa. "
Hoắc Tư Danh ôm chặt lấy cô, lại vùi đầu vào hõm vai cô hít hít. . . lại nói.
" Anh xin lỗi. " một câu xin lỗi nghẹn ngào. . .
Nếu lúc đó. . . Anh bình tĩnh một chút. . . có phải bây giờ đứa bé đó đã
được sinh ra rồi không? Anh biết. . . biết rất rõ Hứa Doãn Hạ thích em
bé ra sao, cô đau buồn. . . tủi thân. . . lúc nào cũng chịu một mình. .
.