Lúc này, Hạ Vũ cùng con chó biến dị này đang mắt to trừng mắt nhỏ với
nhau. Chỉ thấy, khi nhìn đến Hạ Vũ, nó liền giống như là kinh ngạc mà
sững sờ ở tại chỗ. Sau đó, nó liền đưa mắt trên dưới đánh giá Hạ Vũ một
chút rồi lập tức lao nhanh về phía hắn, chỉ để lại một đạo tàn ảnh ở
phía sau.
Toi rồi...
Lúc này, trong đầu của Hạ Vũ cũng chỉ còn duy nhất một cái suy nghĩ như vậy. Bởi vì đôi mắt của hắn bây giờ
đã không còn bắt kịp được hành động của nó nữa, chứ đừng nói gì tới việc tránh né. Cho nên, Hạ Vũ hiện tại cũng chỉ có thể vô lực cảm khái cho
cuộc đời của chính mình...
Sống qua hai kiếp người, hắn cứ vậy
liền bị một con chó cắn chết...thật sự là một chiến tích oanh oanh liệt
liệt, quỷ khóc thần sầu thật mà...
"Ầm". Bây giờ đây, Hạ Vũ chỉ
cảm thấy trước ngực giống như bị một quả bóng va phải, lực đạo mặc dù
không nặng nhưng lại khiến cho cơ thể của hắn mất đi thăng bằng mà ngã
ngược ra sau. Va vào sàn nhà phát ra một tiếng vang trầm thấp.
"Gâu gâu"
Chỉ thấy quả bóng này cũng không phải là thứ gì khác mà chính là con cún
con ban nãy. Lúc này, nó đang ở trên mặt của Hạ Vũ cọ tới cọ lui, giống
như đang nói rằng: Đậu móa, trai đẹp mà không cọ thì chính là uổng phí
a.
"Mày..."
Từ từ mở mắt ra, Hạ Vũ liền vô cùng kinh ngạc
mà trợn mắt nhìn lấy đống lông xù xù đang đứng ở vai trái của mình. Tại
sao con chó biến dị này lại không đem hắn cắn chết a, kịch bản này dường như là có chút không đúng mà, khiến cho tư duy của hắn đều có chút theo không kịp.
Vì thế, chờ khi Hạ Vũ có thể chấp nhận được việc bản
thân vẫn còn sống. Hắn liền dùng hai tay đem nó cho kéo ra. Sau đó liền
nhanh chóng ngồi dậy, bắt đầu trừng mắt nhìn nó...
"Mày...sẽ không ăn tao đi?"
"......"
"Mày...có phải là còn có âm mưu gì đó lớn hơn nữa có đúng không?""......"
Đây cũng không phải là Hạ Vũ bị ngu ngốc mà ngồi nói chuyện với một con
chó. Bởi vì phải biết rằng, thú biến dị là một tập thể sinh vật có IQ
rất cao trong số các quái vật thời mạt thế, nhất là chó, khỉ,... các
loại. Ở 20 năm về sau, một số sinh vật biến dị như thế này có khi còn có IQ cao hơn cả con người nữa chứ.
Đúng như Hạ Vũ dự đoán, con cún nhỏ này cư nhiên lại thật sự nghe hiểu lời của hắn nói mà liên tục lắc
đầu. Sau đó liền đưa lưỡi liếm liếm bàn tay của hắn tỏ vẻ thân thiện.
Thế nhưng, trong đầu của nó là liên tục suy nghĩ, hắn đẹp trai đến như
vậy thì nó làm sao mà nỡ ăn được a. Liếm liếm cho đỡ ghiền là được rồi.
Nếu như là để Hạ Vũ biết được bởi vì gương mặt của hắn lớn đến soái khí nên mới có thể cứu được bản thân một mạng thì hắn nhất định sẽ trực tiếp
cạn lời. Thời buổi bây giờ, đến cả một con chó cũng đều sẽ xem mặt a.
Thật sự là bi ai quá mà.
"Mày không ăn tao là được rồi."
Mặc dù cũng không hoàn toàn tin tưởng con cún này nhưng Hạ Vũ cũng đã miễn
cưỡng thả lỏng thân thể một chút. Bởi vì hắn có thể chắc chắn một điều
rằng, con cún này hiện tại ít nhất là cũng không có ý định làm hại hắn.
"Tiểu Dao? Là tên của mày?"
Nhìn đến trên vòng cổ của con cún có ghi hai chữ "Tiểu Dao", Hạ Vũ liền lập
tức đưa ra kết luận này. Mà nghe thấy lời này của hắn, con chó nhỏ này
cũng không có tỏ vẻ gì cả, xem như là hoàn toàn cam chịu.
Vì thế, Hạ Vũ liền thỏa lòng mong đợi mà đem Tiểu Dao ôm vào trong lòng trái
xoa phải xoa. Gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc giống như là đang làm một việc gì đó vô cùng quan trọng vậy.
"Gâu gâu"
Cuối cùng,
khi nhìn đến Tiểu Dao vô lực kháng nghị, Hạ Vũ mới có thể mỹ mãn mà đem
nó buông ra. Sau đó liền cầm theo cung tên từ từ đi về phía đầu hành
lang.
Đi đến trước cửa phòng số 1, Hạ Vũ liền khẽ đưa mắt nhìn
vào trong phòng. Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, hắn mới từ từ
bước vào bên trong.Bởi vì là cùng một cái chung cư nên cách bài trí cùng xây dựng của những
căn hộ ở đây cũng không khác nhau cho lắm. Vì thế, cũng không tốn quá
nhiều sức lực, Hạ Vũ liền đã đem cả căn hộ này cho đi qua một vòng, cũng không có phát hiện ra thứ gì nguy hiểm cả.
"Chủ nhân của ngươi không có ở đây?"
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Vũ, Tiểu Dao liền lập tức gật gật đầu. Chủ nhân của nó từ hai ngày trước đã lên máy bay xuất ngoại, cho nên hiện tại cũng
chỉ có một mình nó sinh sống ở đây. Vì vậy, nó liền lập tức dùng một ánh mắt lấp lánh tràn đầy tội nghiệp mà nhìn Hạ Vũ, chỉ còn kém ghi lên ba
chữ: Cầu thu lưu.
"Ặc, muốn ta nuôi ngươi thì cũng được. Nhưng là, ngươi nhất định phải nghe lời ta, biết không?"
Nhìn thấy Tiểu Bạch đang liên tục ngoắc đuôi mà chạy lòng vòng dưới chân
mình. Hạ Vũ cuối cùng cũng gật đầu đồng ý mà đi đến bên cạnh thi thể của tang thi lão nhân ban nãy. Mất tận chín trâu mười hổ mới có thể đem
chủy thủ từ trong đầu của nó rút ra ngoài.
Xem ra, sau này hắn
nhất định phải thật tốt luyện tập sử dụng chủy thủ một chút. Nếu không,
dùng sức lực quá yếu thì tang thi sẽ không bị một chiêu miểu sát. Dùng
sức lực quá mạnh thì sẽ tốn hao thể lực, quan trọng nhất là không thể
kịp thời đem chủy thủ rút trở ra được. Cho nên, kỹ xảo ở trong chiến đấu là một thứ vô cùng quan trọng.
Sau đó, Hạ Vũ liền nắm lấy chủy
thủ mà bắt đầu đào vào sau gáy của con tang thi này. Muốn tìm đến thứ
tinh thể giống như trong trí nhớ của bản thân - Tử Vong Chi Mầm.
Đó là một thứ có thể giúp cho nhân loại tiến hóa, có được sức mạnh chống
chọi lại những quái vật ở mạt thế. Mà chức năng của Tử Vong Chi Mầm
chính là được nhân loại tìm ra vào khoảng 3 ngày sau.
Nhân loại
chỉ cần uống vào năm viên Tử Vong Chi Mầm liền có thể miễn trừ được dịch bệnh, tế bào gen cũng sẽ được tái tạo lại một cách hoàn mĩ hơn để trở
thành tân nhân loại.
Mà trên hết, nếu sử dụng trên mười viên Tử
Vong Chi Mầm cùng một lúc thì nhân loại đó sẽ trực tiếp trở thành tiến
hóa giả. Không những có thể cường hóa được cơ thể mà còn có cơ hội thức
tỉnh được vô vàn dị năng dành riêng cho mình.
Đương nhiên, muốn
làm được tân nhân loại cùng tiến hóa giả cũng là một việc không dễ dàng
gì. Bởi vì nếu người đó có ý chí không đủ kiên định thì trong lúc tiến
hóa sẽ rất dễ gây ra sai lầm, trực tiếp mất đi nhân tính mà trở thành
quái vật.