"Cái kia, Nam thần, có thể cho ta xin chữ ký được không a?"
Nghe
thấy âm thanh từ bên cạnh vang lên, Hạ Vũ liền nhíu mày rồi nhìn về phía Trương Tiểu Manh. Sau đó, hắn mới nhàn nhạt mà hỏi lại.
"Ngươi là?"
"Ta chính là fan ruột của ngươi nha Nam Thần. ID của ta là Áo bông của Nam Thần."
Từ trong túi xách lấy ra một quyển sổ cùng với một cây viết, Trương Tiểu
Manh liền vô cùng hào hứng mà nói ra. Chờ khi Hạ Vũ cho cô ký tên xong,
cô nhất định phải đem nó đi khoe với mấy cái võng hữu trên mạng để cho
bọn họ ganh tị đến chết a.
"........."
Mà nghe thấy lời
này của Trương Tiểu Manh, Hạ Vũ rất hiếm khi bị triệt để làm cho câm
nín. Trong lòng bắt đầu suy ngẫm, khóe miệng cũng đi theo liên tục run
rẩy. Cái áo bông này có phải là có hơi...lớn một chút hay không? Còn có, sau khi mặc vào thì có thể hay không sẽ bị đè chết a?
Nhưng là,
chỉ cảm khái ở trong giây lát, Hạ Vũ liền đã đưa tay nhận lấy quyển vở
từ trong tay của Trương Tiểu Manh. Bắt chước lấy chữ ký ở kiếp trước của mình rồi nhanh chóng ký lên.
"Của ngươi."
Dù sao đi nữa
thì hắn cũng không kỳ thị người có gương mặt xấu hay người có thân hình
mập mạp gì đó. Bởi vì so ra, một người xấu xí có tâm hồn lương thiện thì vẫn tốt hơn một người có túi da xinh đẹp mà lại chứa đầy rắn rết ở bên
trong.
"Nam Thần a, cảm ơn ngươi rất nhiều nha. Ta nhất định sẽ phấn ngươi đến già luôn." (*Từ phấn có phát âm gần giống như từ fan.)
Nhận được chữ ký rồng bay phượng múa của Hạ Vũ, gương mặt mập mạp của Trương Tiểu Manh liền lập tức cười thành một cái bánh bao. Vô cùng hớn hở mà
mang theo chữ ký chạy đi khoe với mấy cái bạn thân của mình.
"Nhìn cái gì a bảo bối, chẳng lẽ ngươi hiện tại liền đã chán ăn mỹ vị rồi mà chuyển sang thích ăn thịt ba chỉ xào cay?"
Trên hông bị Huyết Cơ hung hăng véo đến đau nhói cùng với giọng nói tựa cười như không cười của nàng. Hạ Vũ liền lập tức lắc đầu như trống bỏi. Xin
lỗi a đại tỷ, hắn là thích ăn cay chứ không phải thích ăn mặn đâu a.
"Hạ ca ca~"
Mà lúc này, Thẩm Liên cũng đã từ trong xấu hổ lấy lại tinh thần mà nũng
nịu nói ra. Đưa tay liền muốn ôm lấy cánh tay của Hạ Vũ, phảng phất như
bản thân đã chịu đến vô vàn ủy khuất vậy.
Nhưng là, khi âm thanh âm trầm cùng đe doạ từ bên cạnh vang lên, cánh tay đang đưa ra của Thẩm Liên liền lập tức cứng đờ giữa không trung.
"Nếu ngươi
dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người bảo bối của ta, ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết a."
Lúc này, Huyết Cơ đang bá đạo mà đem Hạ Vũ ôm lại, không một tiếng động tuyên bố chủ
quyền. Ánh mắt cũng mang theo ý tứ cảnh cáo mà liếc nhìn Thẩm Liên cùng
chúng nữ sinh xung quanh.
Mà những nữ sinh bị ánh mắt
của nàng đảo qua cũng đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, cả người đều
không khống chế được mà run lên lẩy bẩy. Có cảm giác bản thân giống như
là bị một con dã thú, không, nói đúng hơn phải là bị một con rắn độc
nhìn chằm chằm mới đúng.
Lúc này, một đám nữ sinh đang đồng loạt
thầm nghĩ ở trong lòng. Ánh mắt của cái cô Thẩm Diễm này tại sao lại
đáng sợ như vậy a. Mặc dù vô cùng khó hiểu, nhưng là theo bản năng nguy
hiểm của loài người liên tục mách bảo liền khiến cho từng tốp, từng tốp
nữ sinh vô cùng túng quẫn mà lập tức bỏ đi hoặc là yên lặng dời đi tầm
mắt đang đặt trên người Hạ Vũ.
Đương nhiên, trong số những người
này cũng bao gồm cả Thẩm Liên nữa. Lúc này, ả đã nhanh chóng toát mồ hôi hột mà rời đi như một làn gió. Ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn Hạ Vũ một cái. Bởi vì cách đây vài ngày, ả đã vừa bị Huyết Cơ đánh cho
một đốn, đến tận bây giờ ả vẫn còn cảm giác ê ẩm đây.
- ----------------------------
Mà lúc này, sau khi rời khỏi "vòng vây" của mấy nữ sinh kia, Hạ Vũ đang
chậm rãi đi đến trung tâm thương mại mua một đống quần áo, thức ăn, nước uống cùng các loại đồ vật cần thiết cho sinh tồn dã ngoại.
Vốn
dĩ, Hạ Vũ là muốn mua một lượng lớn dây đàn để sử dụng. Nhưng là, sau
khi dạo qua rất nhiều cửa hàng, hắn liền trực tiếp thất vọng rồi. Bởi vì không có một gian cửa hàng nào còn dây đàn cả. Cho nên, cuối cùng thì
Hạ Vũ cũng chỉ có thể tìm mua dây thép Cacbon loại 1,25 li. Có tính chất gần giống với dây đàn, cũng rất sắc bén khi được tác động mạnh lên.
Sau đó, bởi vì được hệ thống nhắc nhở gợi ý nên Hạ Vũ liền mua thêm một cây trường cung với mười mấy cái mũi tên khác nhau, đồng thời cũng mua luôn cả một băng đạn để dự trù, phòng ngừa khi cần sử dụng lại không có. Và
thứ cuối cùng mà hắn mua đó chính là một thanh chủy thủ bình thường để
phòng thân.
[ Đinh, hối đoái thành công, Điểm cảm xúc -10 triệu.]
"Hệ thống, đừng nói với ta là ngươi muốn đưa ta vào rừng đi săn thú đi a?"
[ Ha hả, ký chủ a, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là đưa ngươi đi chơi một cái trò chơi mà thôi. Đảm bảo là vô cùng kích thích a~]
Nghe thấy lời này của hệ thống, trong đầu của Hạ Vũ liền hiện lên một cái
dấu chấm hỏi thật lớn. Nhưng là, chờ khi hắn thật sự trải nghiệm được
"trò chơi" mà hệ thống nói. Hắn mới thật sự không thể không thừa nhận
một điều...
Mẹ kiếp, thật sự là rất kích thích a, kích thích đến mức hắn sắp đau tim mà chết luôn rồi đây.