Không biết có phải là do khát vọng của Hạ Vũ quá mức mãnh liệt hay
không. Hắn chỉ cảm thấy tốc độ tái tạo gen của hắn giống như là ngày
càng được tăng nhanh. Theo sau đó, hắn có cảm giác như các giác quan của mình đều đang được tăng cường lên. Nhất là gió, bản thân hắn giống như
là đang cùng gió hòa thành một thể. Vô cùng kỳ diệu.
Nếu lúc này
Hạ Vũ có thể mở mắt ra, hắn nhất định sẽ kinh ngạc đến há hốc. Bởi vì
hiện tại, mọi vật dụng bên trong căn phòng này đều giống như là không
gió tự bay. Mà cơ thể của hắn cũng là đang trôi nổi, lơ lửng giữa không
khí. Xung quanh hắn cũng đều bao phủ lấy một tầng gió lốc cuồn cuộn.
Theo thời gian trôi qua, sự đau khổ trong người Hạ Vũ liền chậm rãi rút đi.
Mỗi một tế bào trong người hắn đều trở nên hoàn mỹ nhất, tràn đầy lực
lượng khủng bố gấp cả chục lần trước kia.
Mở mắt ra, Hạ Vũ cũng
không có bị trạng thái lơ lửng này của mình làm cho kinh ngạc đến mà chỉ bình tĩnh thử điều động gió xoáy xung quanh mình. Cứ vậy, cơ thể hắn
liền giữ được thăng bằng mà nhẹ nhàng thả xuống tới. Đôi chân cũng đi
theo đặt trên mặt đất, đứng vững vàng.
"Không ngờ được a, ta thức tỉnh Phong dị năng!"
Ánh mắt mang theo kinh hỷ mà nói ra, Hạ Vũ liền vô cùng hưởng thụ cảm giác
sức mạnh tràn trề hiện tại của mình. Phong dị năng, một loại dị năng
hiếm thấy.
Nó tương tự với Lôi hay Băng dị năng, nhưng nếu so về
độ lợi hại thì cũng có thể xem như là cao hơn. Bởi vì ngươi thử nghĩ xem a, trên đời này, có bao nhiêu chỗ là không có gió? Chỉ cần có gió,
Phong dị năng liền sẽ có đất dụng võ.
Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ liền quyết định rèn sắt khi còn nóng mà đem Thâm uyên chi hạch lấy ra, trực tiếp
đem nó nuốt vào trong bụng. Quyết định thăng cấp lần thứ hai. Lần này,
Hạ Vũ cũng không có cảm giác đau đớn gì quá nhiều mà chỉ là cả người
chợt nóng lên, mỗi lỗ chân lông trên người giống như đều đang nở ra hấp
thụ không khí.
Chưa tới 5 phút, cơ thể của Hạ Vũ đã tích tụ đầy
mồ hôi cùng chất nhầy dinh dính có màu đỏ như máu. Phảng phất như lúc
trước, khi sử dụng Tẩy Tủy Đan, tẩy kinh phạt tủy. Vì vậy, Hạ Vũ liền
không thể không một lần nữa đi tắm.
Nếu để cho những người bên
ngoài biết được hắn dùng nước suối đóng chai đi tắm. Những kẻ đó chỉ cần mỗi người một bãi nước bọt thì cũng đều có thể đem hắn dìm chết.
Lần đầu tiến hóa, đem gen cùng tế bào không tốt trên cơ thể hắn đều thay
đổi hoàn mỹ lại. Mà lần thứ hai tiến hóa thì chính là đem những đoạn tế
bào cùng gen "phế thải" đó đều loại bỏ ra ngoài, làm sạch tế bào cùng
gen.
Sau khi tắm xong, Hạ Vũ chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ như
không. Khi di chuyển dường như còn mang theo cả gió. Mặc dù cơ bắp cũng
vẫn lưu sướng như cũ nhưng hắn biết được, ẩn chứa bên trong nó là sức
mạnh khủng bố như thế nào.
Nếu cho hắn một cơ hội, hắn tin chắc bản thân hiện tại có thể cùng Accert đấu một trận chiến cũng không phải là nói ngoa.
"Cốc cốc..."
Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, nửa người trên để trần, nửa người dưới chỉ
quấn một cái khăn tắm. Hạ Vũ liền cảnh giác mà nheo mắt lại, hai ba bước liền đi đến trước cánh cửa. Từ trong mắt mèo nhìn ra ngoài.
Không có ai?
Nhìn đến trước cửa một mảnh trống không, suy nghĩ đầu tiên của Hạ Vũ chính
là kẻ đến không thiện. Thế nhưng, khi âm thanh gõ cửa vẫn như cũ nhẹ
nhàng vang lên mà bên ngoài cũng không có xuất hiện thân ảnh của kẻ nào. Mi mắt của Hạ Vũ liền không khỏi giật giật.
"Không lẽ gặp ma a..."
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hạ Vũ vẫn làm ra quyết định mà đưa tay đem tủ
sách đẩy sang một bên. Sau đó mới từ từ kéo ra cánh cửa. Lúc này, trước
mặt hắn căn bản vẫn như cũ là một mảnh trống không. Không những ở đây,
bên ngoài hành lang cũng không có thứ gì cả.
Bên trên không có, cả bên ngoài đều không có. Vậy thì...
Quả nhiên, khi vừa nhìn xuống ngưỡng cửa, Hạ Vũ liền phát hiện có một "vật
thể kỳ lạ" đang nhúc nhích di chuyển về phía hắn. Bên ngoài của nó lúc
này đều đã bao phủ bên trong một đống y phục cổ trang màu trắng vô cùng
to lớn.
Chỉ thấy đó là một đứa trẻ khoảng 2 tuổi, gương mặt trắng nõn với hai cái má phình phình như bánh bao. Đôi mắt to tròn ngập nước
vô cùng xinh đẹp, phảng phất như đá quý sáng nhất trên đời này. Da lại
trắng như cục bột, tay chân ngắn ngủn như củ sen đang không ngừng huơ
qua huơ lại. Muốn từ trong đống vải bò ra.
Vừa nhìn, tâm của Hạ
Vũ liền không có tiền đồ mà mềm một nửa. Đối với những thứ manh manh,
đáng yêu như thế này, hắn căn bản là không có một chút sức chống cự nào
a.
Vì vậy, Hạ Vũ cũng không kịp suy nghĩ liền đã đưa tay đem nó
cùng cả đống quần áo kia đều bế lên. Động tác có phần vụng về nhưng
trong lòng của hắn cũng đã tràn đầy chua xót.
Nếu không phải vì hắn u mê Cố Trân Trân thì với tuổi 30 ở kiếp trước, hắn có lẽ cũng đã có một đứa con lớn như vậy rồi.