Lúc này, năm người bọn họ cũng đang dần dần chuyển tỉnh. Sau cổ truyền
đến cảm giác đau xót khiến cho bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn sang xung
quanh. Cuối cùng, khi xem đến đống bẫy rập ở dưới đất kia. Giống như
nghĩ tới điều gì, gương mặt của bọn họ liền trở nên không còn một tia
huyết sắc.
"Đại...đại ca...đây..."
"Chúng ta bị bắt."
Nghe thấy âm thanh run lẩy bẩy của Chu Sơn, Hàn Nghi liền lập tức đưa ra kết luận khiến cho những người còn lại cũng lập tức rơi vào trầm mặt. Cuối
cùng, cũng là Phục Cường có lá gan lớn một chút bắt đầu lung lay thân
thể mà quát to.
"Mẹ kiếp, trốn trốn cái gì a...Mau ra đây gặp ông mày đi."
Thế nhưng, ngay khi Phục Cường đang mắng hăng thì sau ót của gã liền bị một thứ gì đó đập trúng, đau đến gã trực tiếp nhe răng trợn mắt. Mà lúc
này, một âm thanh lạnh lẽo liền đi theo vang lên, khiến cho bọn họ không khỏi quay đầu nhìn lại.
"Suỵt!!! Thật phiền..."
Lúc này,
chỉ thấy Hạ Vũ là đang ngồi trên lang can cầu thang. Trong tay vuốt ve
lấy trường cung của mình, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm dành cho
bọn họ. Mà thứ ban nãy được dùng để ném Phục Cường cư nhiên lại là một
cục giấy vo tròn nhẹ như không! Đúng là bất khả tư nghị.
"Ngươi...ngươi muốn gì...Nói cho ngươi biết, cha ta là thị trưởng của thành phố này.
Không bao lâu nữa, ông sẽ phái người đến cứu ta, khi đó..."
"Phiền phức."
"Chỉ cần tăng thêm lực đạo, cục giấy này liền sẽ xuyên qua đầu của ngươi."
Nghe thấy Hàn Nghi hô to gọi nhỏ nói ra lời hâm dọa. Hạ Vũ liền khó chịu mà
từ trên quyển sổ bên cạnh xé ra một miếng giấy rồi vo tròn lại. Tựa như
bâng quơ mà ném ra ngoài.
Ngay lúc này, chỉ thấy Hàn Nghi đang há mồm định nói thêm gì đó thì "sưu" một tiếng, cục giấy liền lập tức chui vào trong miệng gã. Đem miệng gã lắp chặt lại. Không phát ra được âm
thanh nào nữa.
Không chỉ riêng gì Hàn Nghi, những người còn lại
cũng đều bị thao tác muốn lên trời này của Hạ Vũ dọa sợ. Nhất là Tạ Tiểu Đình, cô vốn dĩ vẫn còn muốn hỏi Giang Ánh ở đâu. Nhưng cuối cùng cũng
chỉ có thể ngậm chặt miệng lại.
Trong lầu 1 lúc này bỗng chốc lại rơi vào trạng thái yên tĩnh như chết. Chỉ còn vang lên từng tiếng "bùm
bùm" đập cửa càng ngày càng lớn giống như là đang gõ vào trên trái tim
của năm cái học sinh ở đây. Khiến cho bọn họ liên tục ứa ra mồ hôi lạnh, cuối cùng đánh bạo mà hỏi ra.
"Cái kia, tổ tông a... Cậu rốt cuộc là muốn làm gì vậy?"
Nghe thấy âm thanh sợ hãi giống như muốn khóc của Chu Sơn. Mặt ngoài của Hạ
Vũ vẫn như cũ là cao thâm khó đoán nhưng thực chất trong lòng của hắn đã sướng đến nở hoa. Bị ăn hành lâu như vậy, hắn rốt cuộc cũng có thể
trang bức được rồi.
"Ta cho ngươi nói?"
Vốn dĩ ôm tâm tư
may mắn, Chu Sơn liền lập tức bị âm thanh lành lạnh không nghe ra hờn
giận của Hạ Vũ làm cho lộp bộp trong lòng. Nếu lúc đầu gã còn ôm tâm tư
không thuần đối với Hạ Vũ thì hiện tại gã đã sớm đem mình tát tỉnh. Cho
gã chín cái mạng cũng không dám trêu chọc cái ác ma này a.
"Aaaaaaa..."
Thế nhưng, mặc cho gã là như thế nào suy nghĩ, Hạ Vũ vẫn làm theo "quy củ"
mà vò lấy một cục giấy. Ném về phía hạ thể của Chu Sơn, sau đó, âm thanh heo bị thọc tiết của gã cũng đi theo vang lên, khiến cho sự khó chịu
của Hạ Vũ cũng được xoa dịu đi một chút.
Hừ, cho gã muốn thượng hắn! Đi chết đi.
Nhìn thấy việc này cùng với gương mặt sống không còn gì luyến tiếc của Chu
Sơn. Mấy nam sinh khác ở đây đều cảm thấy hạ thể chợt lạnh, bất tri bất
giác kẹp chặt chân lại. Đậu móa, cái tên này rốt cuộc có phải là nam
nhân với nhau hay không a. Cư nhiên lại ra tay "tàn nhẫn" như vậy.
"Rống"
Thế nhưng, mặc cho bọn họ là nghĩ như thế nào. Đám tang thi bên ngoài khi
nghe đến tiếng hét của Chu Sơn thì càng thêm hưng phấn mà gào rú lên.
Sức lực phá cửa cũng càng thêm tăng mạnh khiến cho trái tim của bọn họ
cũng đều đi theo nhấc lên tận cổ họng. Mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm
cửa sắt.
"Tổ tiên phù hộ, phật tổ phù hộ..."
"Ô ô ô...tôi không muốn chết a..."
Trong tiếng cầu nguyện cùng sắc mặt tái nhợt của bọn họ, cánh cửa sắt liền
rung lắc dữ dội rồi "ầm" một tiếng rơi xuống đất. Mang theo tiếng vang
trầm đục như tử thần đòi mệnh.
Mà ở phía sau cánh cửa, mấy trăm
đôi mắt đỏ rực huyết quang là đang nhìn chằm chằm 5 người bọn họ. Sự đói khát cùng tham lam khiến cho bọn họ đều không nhịn được mà sởn tóc gáy. Nhất là Chu Sơn cùng Tạ Tiểu Đình, đã trực tiếp mất khống chế mà tè ra.
"Rống rống..."
Từng đạo tiếng rống cao vút của tang thi liên tục vang lên, khi nhìn đến máu thịt tươi mới trước mặt mình, chúng liền giống như dã thú không quản
sống chết mà lao nhanh về trước. Tốc độ so với ban ngày lại càng thêm
nhanh chóng.
"Mẹ a...Cứu mạng..."
"Khốn kiếp a...Tên đáng chết kia, mau cứu chúng ta đi a...mẹ kiếp mày..."
"..........."
Theo âm thanh từ cầu xin trở thành tiếng mắng chửi của bọn họ vang lên, chỉ
thấy một con tang thi liền nhanh chóng lao vào bẫy rập. Bởi vì tốc độ và lực đạo khá cao nên khi vướng vào trong dây cacbon sắc bén, cơ thể của
nó liền lập tức bị cường lực cắt thành mấy mảnh. Đôi chân cũng không
khống chế được mà bước về trước vài bước, rõ ràng là phản xạ cơ thể.
Cùng con tang thi này đồng dạng, chỉ trong chớp mắt, mấy chục đầu tang thi
khác cũng đều lập tức rơi vào tử trạng như thế này. Nhưng là, mặc dù sợi cacbon có sắc bén đi nữa nhưng sức chịu đựng cũng sẽ có hạn. Vì vậy,
hơn một nửa dây cacbon ở đây đều đã nhanh chóng bị kéo đứt thành từng
mảnh.
**Cảm ơn bạn quochoang đã ủng hộ LT cho Nhóc ạ. Hôm nay sẽ bạo chương.