Nhìn thấy Giang Ánh cư nhiên lại đem
Lâm Cửu Nguyệt giết chết, trên mặt cũng đi theo dính đầy máu tươi như ác quỷ dưới địa ngục. Nước mắt của Tạ Tiểu Đình liền cũng đi theo rơi như
suối đổ mà hét lớn.
Thế nhưng, đối diện với ánh mắt chất vấn cùng với sợ hãi của những người còn lại. Giang Ánh là chỉ u lãnh nói ra,
giống như không có chuyện gì mà đem mảnh sứ vỡ quăng đi. Nhưng lời nói
của nàng, lại càng khiến cho những người còn lại như rơi vào hầm băng.
Không còn lời nào để phản bác.
"Hiện tại là tận thế. Muốn sống
được thì phải học tàn nhẫn. Mà hiện tại, thứ chúng ta cần là đồ ăn chứ
không phải là thương cảm. Cho nên, lập tức chia nhau ra tìm đồ ăn đi.
Ngươi nói đúng không? Hàn Nghi?"
Nghe thấy lời này của Giang Ánh, Hàn Nghi cư nhiên lại trầm ngâm rồi gật đầu đồng ý, phân phó cho mấy
cái tiểu đệ của mình cùng nhau chuẩn bị đi tìm thức ăn. Giang Ánh nói
đúng, hiện tại là tận thế, bọn họ nhân từ với người khác. Tang thi cũng
sẽ không nhân từ với bọn họ.
Thế nhưng, ngay khi bọn họ chuẩn bị
nâng chân lên lầu 2 thì không biết từ khi nào. Phía trước cầu thang đã
đứng một thân ảnh đẹp trai quá phận, quần áo cùng tóc tai đều sạch sẽ
như vừa được thay cùng tắm gội qua. Trên mặt mang theo vẻ lạnh băng,
dưới bóng tối lan tràn như thế này lại càng phát ra sự âm u tà dị.
"Ta có đồ ăn. Các ngươi sẽ cướp sao?"
Lúc này, Hạ Vũ cũng không có quanh co lòng vòng mà trực tiếp đi thẳng vào
vấn đề. Đem ba túi đồ ăn vặt đưa ra trước mặt của mình rồi lạnh nhạt nói ra. Khiến cho những người đứng ở trước mặt hắn đều lập tức cảnh giác
lên, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà nhìn hắn.
"Đại ca...cái tên này..."
Nhìn thấy ngoại hình của Hạ Vũ, Chu Sơn liền lập tức nhìn thẳng hai mắt,
khóe miệng còn đi theo nhỏ ra nước miếng. Chỉ cần là người cùng gã giao
hảo thì nhất định sẽ biết một điều, gã chính là thích nhất một ngụm như
thế này. Bởi vì, gã là một tên gay.
Không giống với bộ dạng không có tiền đồ của Chu Sơn, Hàn Nghi mặc dù cũng có phần kinh diễm cùng
ganh ghét, nhưng càng nhiều hơn lại là cẩn trọng. Bất động thanh sắc
cùng với Giang Ánh trao đổi ánh mắt. Sau đó, cả hai người bọn họ liền
lập tức hiểu được ý của nhau.
"Người anh em này, nếu đã gặp mặt
thì cũng xem như có duyên, nếu không chúng ta cùng nhau kết làm bằng
hữu. Lập tổ đội sống sót trong mạt thế này thì như thế n..."
"Ta có đồ ăn. Các ngươi sẽ cướp sao?"
Vốn dĩ là mang theo tâm tư bí ẩn mà đề nghị với Hạ Vũ, trong mắt của Hàn
Nghi liền lập lòe tia sáng. Thế nhưng, chưa kịp để gã nói dứt lời thì Hạ Vũ lại vẫn dùng ngữ điệu, từ ngữ y như cũ mà lập lại câu hỏi của mình.
Khiến cho gương mặt tươi cười của Hàn Nghi lập tức liền cứng đờ lại.
"Được rồi, Hàn Nghi, ở mạt thế, kẻ mạnh làm vua. Hiện tại chúng ta có 6
người, hắn có 1 người. Hắn không phải hỏi chúng ta có cướp hay không
sao? Vậy thì cướp thôi."
Nhìn đến Hàn Nghi muốn nổi giận, Giang
Ánh liền phất tay, khát máu mà liếm môi một cái, trầm giọng nói ra.
Trước kia Giang Ánh cũng chỉ là một cái tiểu thư ở phản nghịch kỳ, tụ
tập một đám bạn cùng nhau quậy phá. Trở thành đại tỷ của học viện quý
tộc mà thôi.
Nhưng là, cũng không biết ở trong phó bản Xe tang
Giang Ánh đã trải qua điêu gì. Nhưng từ khi trở về, cô liền trở thành bộ dạng hiện tại. Khiến cho đồng bạn của cô cũng đều có cảm giác e ngại.
"Cướp thôi. Nếu lỡ tay thì đánh chết cũng không sao!!!"
Thế nhưng, cho dù là không có lời này của Giang Ánh, bọn họ trước sau gì
cũng sẽ đoạt đồ ăn của Hạ Vũ thôi. Vì thế, một đám liền lập tức lao về
phía Hạ Vũ, muốn đem hắn bắt lại được.
"Quyết định, vẫn là cướp sao? Vậy thì các ngươi để mạng lại cũng không phải là oan uổng."
Đối diện với với bộ dạng cùng khí thế hung thần ác sát của 6 người bọn họ.
Hạ Vũ vẫn như cũ đứng tại chỗ, lạnh nhạt đem 3 túi đồ ăn vặt thu về
trong không gian. Sau đó liền bắt đầu công kích.
Mà lúc này, 6
người học sinh này con ngươi bỗng dưng lại co rụt lại. Biết rõ bản thân
đá phải ván sắt rồi nhưng muốn hối hận cũng đã không kịp nữa. Bởi vì tốc độ của Hạ Vũ quá nhanh, ngay cả nháy mắt cũng chưa kịp làm thì sau cổ
của bọn họ liền đã bị người gõ một cái. Trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Lúc đó, trong lòng tất cả bọn họ chỉ có duy nhất một cái ý niệm. Kẻ ở trước mắt này, nhất định là quái vật. Không phải người.
"Mồi nhử đã có, chỉ còn thiếu bẫy rập mà thôi."
Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ liền bắt đầu đảo mắt đánh giá xung quanh. Bởi vì thính giác được cải thiện, Hạ Vũ rất dễ dàng liền nghe thấy được âm thanh phá cửa
của đám tang thi bên ngoài.
Thịnh yến, sắp bắt đầu.
- -------------------------
Bên trong tầng 1 của chung cư cao cấp lúc này đã phủ lên một tầng bụi bặm.
Vách tường cũng đã bong tróc vết sơn, thể hiện đi sự cũ kỹ suy tàn của
nó. Trong không khí lại thoang thoảng mùi huyết tinh, mặc dù không nhiều nhưng lại khiến cho người ta có điểm lãnh.
"Ầm ầm" Những tiếng
đập phá vang lên ngày càng dữ dội. Cửa chống trộm dày dặn đang liên tục
rung lắc khiến cho cả tầng 1 giống như đều đang rung chuyển theo. Bụi mù cũng đi theo bay xuống như mưa.
Lúc này, phía trước cánh cửa sắt đang được giăng đầy các sợi dây cacbon mảnh khảnh cách mặt đất chừng 1
mét, tỏa ra hàn quang giữa bóng đêm bao phủ. Phía sau những sợi dây
cacbon này lại là một đống bẫy thú cự đại có bán kính ít nhất là nửa mét với răng cưa sắt nhọn.
Mà ở phía sau hai đợt bẫy rập này là 5
người đang treo lơ lửng từ trên trần nhà xuống bằng dây thừng leo núi,
mũi chân cách mặt đất chưa tới 0,5 m. Mà 5 người này phân biệt là Chu
Sơn, Hàn Nghi, Phục Cường, Tạ Tiểu Đình cùng một cái thanh niên vô cùng
bình thường - Trần Khương.
**Đã bạo rồi a. Cảm ơn bạn LootByMind rất nhiều nhé.