Thế nhưng, tình trạng của Hạ Vũ hiện tại cũng không tốt hơn Tư Nguyệt là bao. Bởi vì lúc này đang có một gương mặt trắng bệch áp sát vào cửa sổ
trước mặt hắn, liên tục thè ra chiếc lưỡi dài ngoằn ngoèo liếm láp lên
trên mặt kính. Vô cùng ghê tởm.
Mà xung quanh xe buýt bây giờ
cũng càng ngày càng có nhiều dị biến nổi lên. Tỷ như tiếng đập cửa vang
lên bên ngoài cửa kính. Tiếng gọi tên ai thán từ phía sau cửa sổ như
tiếng quỷ sai dưới địa ngục. Xe buýt cũng đi theo lắc lư liên tục như bị người dùng lực xô đẩy.
Theo thời gian trôi qua, Ngũ Lôi Phù
cũng đi theo dần dần phai màu. Bốn góc của nó dính lên trên vách xe cũng đã rơi ra hai góc. Làm cho tấm phù cũng đi theo bay phất phơ mặc cho
bên trong xe là khép kín, căn bản là không có gió.
Ngũ Lôi Phù
càng di động mạnh mẽ thì dị dạng bên ngoài càng ngày càng trở nên mãnh
liệt hơn. Giống như một giây sau liền sẽ đem xe phá tan.
"Lộc cộc."
"Hạ ca ca...ta...ta có cảm giác như trên trần xe đang có thứ gì đó..."
Nghe thấy tiếng di động bên trên trần xe phát ra, Tư Nguyệt liền có chút
rung động nói. Dù sao đi nữa thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, đối diện
với mấy thứ ma quỷ như thế này cũng là đặc biệt sợ hãi.
Mà nghe
xong lời này của Tư Nguyệt, Hạ Vũ mặc dù không có trả lời nhưng cũng xem như là đã thừa nhận. Vô cùng cảnh giác mà nắm lấy Trảm yêu kiếm vào
trong tay, chờ đợi dị biến xảy đến.
Không quá 5 phút, chỉ thấy
Ngũ Lôi Phù bỗng dưng lại hoàn toàn rơi ra khỏi vách xe. Hóa thành một
đoàn bụi phấn tan biến giữa không khí. Mà lúc này, ba người đang ngồi ở
đây cũng đều lập tức thả nhẹ hơi thở, dây thần kinh cũng đi theo căng
cứng.
Hiện tại, không khí bên trong xe giống như lại hạ thấp cả
chục độ. Tiếng động vang lên cũng càng lúc càng mãnh liệt, nhất là phía
trên trần xe liên tục lõm xuống từng đạo dấu vết.
"Ầm".
Một tiếng ầm vang này trực tiếp làm cho Tư Nguyệt cùng lão Chu lập tức nhảy cẩng lên. Nhao nhao đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy trên trần xe hiện tại đã bị thủng một lỗ lớn. Mà lúc này, ở bên trong cái lỗ đó lại là một vật thể giống như chân nhện phủ đầy lông lá. Đang từ từ
ngọ nguậy rụt về phía bên ngoài.
Thế nhưng, ngay khi mọi người
đem trái tim treo cao cao thì lỗ hỏng đó bỗng dưng lại giống như bị thứ
gì đó cho che lại. Trắng trắng, đen đen liên tục chuyển động đảo quanh
qua bọn họ, thoạt nhìn có phần giống như...con mắt?
Hô hấp cứng
lại, Hạ Vũ liền nắm chặt lấy Trảm yêu kiếm, đem ghế ngồi làm điểm tựa mà bật người nhảy lên. Đem Trảm yêu kiếm trực tiếp cắm vào trong lỗ hỏng
đó, xuyên qua mắt của con quái vật bên ngoài.
"Rống..."
Khí đen tản ra điên cuồng, xe buýt cũng đi theo rung lắc dữ dội. Sau đó
liền ầm ầm một tiếng, lật phiên. Hạ Vũ lúc này cũng nhanh chóng rơi
xuống nền đất, cửa sổ xe cũng đi theo va vào mặt đất vỡ nát. Ghế xe cũng đi theo trái nghiêng phải đỗ, buộc cho ba người Hạ Vũ không thể không
đứng bên trên cửa kính vỡ.
Mà một bên cửa sổ còn lại cũng đã hướng về phía trên đỉnh đầu bọn họ, đem bầu trời phủ đầy mây đen kia hiện ra.
"Âm khí thật nồng."
"Đúng vậy a, giống với trong phim ảnh có nói, Bách quỷ dạ hành xuất hiện."
Nhìn thấy tình cảnh này, Hạ Vũ trong lòng cũng không khỏi rung động mà nói
ra. Thế nhưng, khi nghe đến lời nói của Tư Nguyệt, hắn liền càng thêm
rung động hơn. Bách quỷ dạ hành chính là tập hợp yêu quái nổi tiếng thời Edo ở Nhật Bản. Mà thứ này, ở ngày sau, còn sẽ xuất hiện. Thế nhưng,
chuyện đó vẫn là nói sau đi.
"Tiểu Dao?"
Cảm thấy xung
quanh giống như thiếu thiếu gì đó, Hạ Vũ liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi
bên trong xe nhưng căn bản là không tìm được thân ảnh của Tiểu Dao.
Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại, ban nãy khi hắn đem Ngũ Lôi Phù cất vào trong không gian thì Tiểu Dao cũng giống như là...không thấy?
Vì thế, Hạ Vũ liền lập tức quan sát trong không gian của mình, sau đó,
khóe miệng của hắn liền liên tục run rẩy. Không phải nói không gian của
hắn sẽ không chứa được vật sống hay sao a? Vậy thì cục bông gòn màu
trắng đang gặm thịt khô bên trong không gian của hắn lại là gì? Quỷ sao?
Lạnh mặt thử đem Tiểu Dao triệu hồi ra, Hạ Vũ liền không quản
đến vẻ mặt tràn đầy vô tội của nó mà trực tiếp đem nó quăng cho Tư
Nguyệt. Sau đó mới xoay người hỏi lão Chu.
"Mấy giờ rồi?"
"Ừm...3h 55"
Còn có 5 phút thời gian, phó bản này liền sẽ kết thúc. Mà lúc này, tiếng
hét thảm thiết của thứ ban nãy cũng đã từ từ yếu ớt đi. Sau đó, xung
quanh xe buýt bỗng dưng lại yên tĩnh lại, không còn một tiếng động nào
nữa. Thế nhưng, đây lại càng giống như là yên tĩnh phía trước giông bão.
Từng luồng, từng luồng âm khí lúc này bắt đầu từ trong lỗ hỏng
trên trần xe cũng như cửa sổ tràn vào. Mang theo hơi lạnh thấu xương
cùng với cảm giác không khí bị ăn mòn vô cùng khó thở. Lúc này đây, chỉ
thấy ở chỗ lỗ hỏng bắt đầu xuất hiện một dòng chất lỏng sền sệt màu đen, trôi nổi trong không khí, mang theo âm khí tràn trề.
Thế nhưng, chỉ thấy lúc này đây, luồng chất lỏng này bỗng dưng lại dần dần ngưng
kết lại. Hóa thành một vật thể giống như cái đầu người nhưng lại không
có gương mặt. Mà phần cổ cùng cơ thể của thứ này có lẽ là vẫn còn mắc
kẹt ở ngoài xe.
[ Bạch Ngân cấp quỷ quái: Vô Diện. ]
Nhìn thấy Vô Diện quỷ chui vào được, Hạ Vũ liền không chút do dự mà nâng lên Trảm yêu kiếm. Nhanh chóng xuất hiện bên cạnh của nó, một kiếm trảm
xuống liền đem đầu của nó chặt đi. Phát ra tiếng "xì xì" khi âm khí bị
ăn mòn.
**Cảm ơn bạn tiêuhoàng đã ủng hộ LT cho Nhóc nhé. Hôm nay sẽ bạo chương.