Ánh hoàng hôn buông xuống nhuộm một nửa bầu trời
trong ráng chiều đỏ rực, cảnh tượng khiến bóng dáng màu trắng kia càng
có vẻ sáng sủa đẹp mắt. Quý Sênh Ca đứng trước cửa sổ đang mở, âm thanh
trò chuyện như có như không vọng đến chỗ cô.
"Em đến lâu chưa?"
"Không lâu lắm, định gọi điện cho anh nhưng thư ký nói anh có việc bận." Ngu
Uyển ngẩng mặt, mũ lưỡi trai che khuất ánh sáng trước mặt cô ấy, "Tam
ca, em sợ quấy rầy anh."
Cố Duy Thâm thấy chóp mũi cô ấy đỏ ửng
vì lạnh, đưa tay xoay vành mũ của cô ấy ra sau đầu, "Lần sau em có thể
gọi điện báo với Cố Duệ."
"Em biết rồi." Ngu Uyển nghiêng đầu như tựa vào vai anh, điệu bộ làm nũng, "Chuyến đi chơi này em tìm được
chiếc đàn piano tốt lắm, mai em sẽ dặn người mang qua."
"Đúng rồi, sao không thấy Tiểu Thái đâu? Em có mua quà cho nó nữa."
"Phong thiếu gia đi quay ngoại cảnh rồi ạ, buổi chiều vừa xuất phát." Cố Duệ trả lời.
Ngu Uyển cong môi, vẫy tay với Cố Duệ, "Cố Duệ, tôi cũng mua quà cho anh đó."
"Cảm ơn Ngu tiểu thư." Tuy Cố Duệ vẫn lạnh lùng như thường song rõ ràng đối với Ngu Uyển cung kính vài phần.
Trước cửa cao ốc Lệ Tinh người đến người đi, Cố Duy Thâm nhìn đồng hồ, dắt
Ngu Uyển về phía trước, "Đi thôi, anh đưa em về nhà trước."
"Vâng."
Đợi đến khi Cố Duy Thâm ngồi vào xe, Cố Duệ mới đưa tay đóng cửa.
Chỉ vài phút mà trước cao ốc đã có kha khá người tụ tập. Mọi người nhìn
chiếc xe khuất dạng, xôn xao bàn tán về thân phận của người phụ nữ vừa
rồi. Đàm Tư cũng không nhịn được muốn tám nhảm vài câu, bèn ghé tai thì
thầm với Quý Sênh Ca.
Đàm Tư huyên thuyên một lúc nhưng Quý Sênh
Ca nghe không lọt câu nào. Ngược lại, hai tiếng "tam ca" dịu dàng của
người phụ nữ kia như lời nguyền văng vẳng bên tai cô.
Cùng là hai từ đơn giản nhưng "tam ca" và "tam thiếu" lại vạch rõ đâu là thân quen, đâu là xa cách.
****
Khi xe chạy vào sân nhà tổ Cố gia, trời đã tối hẳn. Cố Duy Thâm sải bước
lên bậc thang, vừa lúc gặp Cố phu nhân mỉm cười ra đón, "Lại vừa họp
xong à?"
Anh tiến lên phía trước, thân thiết ôm mẹ mình, "Con vừa từ Ngu gia về, trên đường hơi kẹt xe thôi."
"Con thật là, gặp Tiểu Uyển sao không đưa con bé về đây ăn cơm?" Nghiêm Như hơi cau mày nói.
Sàn nhà lát gạch lưu ly sáng bóng dưới ánh đèn phòng khách, Cố Duy Thâm
nhàn nhạt cười, "Cố phu nhân à, mẹ ngày càng thiếu kiên nhẫn."
"Phàm là chuyện của con thì sao mẹ bình tĩnh được đây?" Nghiêm Như cầm tay
con trai đi về phía bàn trà, chỉ vào đó, "Chiều nay Tiểu Uyển đến thăm
nhà ta, còn mang rất nhiều quà nữa, ông nội bảo con bé ở lại con bé cũng từ chối, thì ra là đến gặp con."
"Tam nhi, hai nhà Cố - Ngu
chúng ta đã sớm liên hôn rồi, mấy năm nay ông nội đều cố ý tác hợp cho
con và Ngu Uyển, tuy không thể hiện ra mặt nhưng người hai nhà đều ngầm
hiểu ý nhau." Nghiêm Như không cần quá nhiều lời, đứa con trai bảo bối
này của bà chắc chắn hiểu rõ phải trái, lợi hại.
"Con ngồi đây
đợi anh hai con đi, nó bảo tối nay về nhà ăn cơm đấy." Hai đứa con trai
đều về khiến trong lòng Nghiêm Như vui như mở cờ, tự mình xuống bếp
chuẩn bị cơm tối.
Nhà tổ Cố gia chìm trong sắc trời mờ tối, chỉ
có ánh sáng chiếu dọc theo mái hiên khiến nó như đang treo một dãy đèn
lồng đỏ rực. Cố Duy Thâm đứng ở hành lang rút một điếu thuốc.
Trăm năm Cố gia lừng lẫy ở Vân Giang, gốc rễ vững chắc, không mấy gia tộc có thể xếp ngang hàng với Cố gia, Ngu gia là một trong số ít đó. Cố Minh
Thiện cưng chiều cháu trai bảo bối, lâu nay vẫn mong hai nhà Cố - Ngu
liên hôn, nên con gái duy nhất của Ngu gia là Ngu Uyển nghiễm nhiên lọt
vào mắt xanh của ông cụ Cố.
Quen biết từ nhỏ, làm bạn thuở thiếu
thời, nói ra thì anh và Ngu Uyển có thể coi như thanh mai trúc mã. Cố
Duy Thâm chậm rãi phun từng vòng khói trắng, hào môn liên hôn suy cho
cùng cũng chỉ vì lợi ích. Cuộc hôn nhân như vậy có thể nói là đơn giản
nhất, cũng vững chắc nhất.
Phía trước có ánh đèn xe lóe lên,
người đàn ông mặc tây trang đen tuyền bước đến, vóc dáng cao lớn ngang
ngửa Cố Duy Thâm, chỉ là người này có khuôn mặt trông đặc biệt khó gần,
cặp mắt sâu thẳm kia rất đen, cũng rất lạnh lùng.
Cố Duy Thâm kẹp thuốc lá trong tay, môi mỏng hơi cong, "Anh hai, mẹ nhờ em hỏi anh khi nào định kết hôn?"
Người đàn ông khuôn mặt vô cảm bước vào cửa lớn, tùy tiện cởi áo vest, "Nhanh thanh toán phí luật sư năm nay của Lệ Tinh đi."
"Hả?" Cố Duy Thâm ngẩn ra, "Cái gì mà thanh toán, không phải anh nói năm nay được miễn sao?"
Khóe miệng Cố Dĩ Ninh cong lên, "Trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí."
"Anh lật lọng."
"Tam thiếu, thỏa thuận không phải trên giấy tờ thì không có hiệu lực pháp
lý, anh có thể thu phí cố vấn của Lệ Tinh bất cứ lúc nào."
Cố Duy Thâm khẽ nheo mắt, "Ai không biết văn phòng luật kia của anh nhận vô số vụ kiện, anh cũng đâu thiếu tiền, chút phí cố vấn này tính toán làm
gì."
"Không thiếu tiền và không tính toán là hai việc khác nhau."
"Anh keo kiệt quá rồi."
Cố Dĩ Ninh xoay người lên lầu, lúc đi ngang qua Cố Duy Thâm thì dừng một
lúc, "Số tài khoản ngân hàng sẽ báo cho em, nếu không muốn vi phạm hợp
đồng thì nhớ thanh toán đúng hạn."
"Này!"
Cố Duy Thâm xù lông, nén giận trừng mắt với người đàn ông đi xa, kêu lớn, "Cố Dĩ Ninh, anh nói thật đấy à?!"
Trong nhà chỉ có người anh trai này mới nắm thóp được Cố Duy Thâm. Từ nhỏ đến lớn, anh hai suốt ngày trưng ra bộ dáng không nóng không lạnh, ngay cả
Cố Duệ khuôn mặt ngàn năm băng giá kia cũng không dám đến gần anh ấy.
****
Trong một cửa hàng bảo trì giữa trung tâm thành phố.
Nhân viên bộ phận bảo trì cầm tờ danh sách trên tay, đứng trước cần nâng xe
xem xét, "Quý tiểu thư đừng lo lắng quá, xe của cô không có vấn đề gì,
chỉ cần sơn lại đầu xe là được."
Quý Mỹ Âm thở phào một hơi, "Khi nào có thể đến lấy xe?"
"Chiều mai đi."
"Hôm nay luôn không được sao?"
Nhân viên sửa chữa lắc đầu, "Hôm nay không kịp, nhanh nhất là ngày mai."
Trên giàn nâng là chiếc xe hơi mới màu trắng, nhìn qua có vẻ xa xỉ. Đây là
con xe quý mà Quý Nhàn mới mua đầu năm, hôm nay Quý Mỹ Âm lén lấy chạy
thử, ai ngờ xui xẻo khiến thân xe bị xước.
Đêm nay chắc chắn sẽ
bị ba mắng cho một trận rồi, Quý Mỹ Âm buồn bực xoay người, lại vô tình
liếc qua một biển số xe. Cô ta lập tức trợn tròn mắt sửng sốt, chỉ vào
chiếc xe đang được bảo dưỡng, "Đó là xe của ai vậy?"
Chiếc limousine mang biển xe đuôi 999 mà Quý Mỹ Âm tìm mấy ngày nay.
"Quý tiểu thư, đó là xe của tam thiếu."
"Tam thiếu nào cơ?"
"Vân Giang này ngoài Cố gia tam thiếu thì làm gì còn tam thiếu nào."
Quý Mỹ Âm trợn tròn mắt, trong lòng bỗng cảm thấy hốt hoảng. Sao có thể
chứ? Quý Sênh Ca không bối cảnh lại tiếp cận được Cố Duy Thâm?