Nhiệt độ về đêm rất thấp, Quý Sênh Ca đưa mắt nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn hai giờ sáng. Cô ngồi dựa lưng vào ghế, dù hai
tay được ủ trong lớp áo khoác nỉ nhưng tay chân vẫn lạnh đến cứng ngắc.
Trong phòng thẩm vấn, trừ bàn ghế thì không còn vật dụng nào khác. Sau khi
cảnh sát lấy khẩu cung thì cô vẫn luôn ngơ ngẩn ngồi đây. Cửa phòng
không khép, khiến từng cơn gió đêm lùa vào mang theo hơi lạnh buốt giá.
Dựa vào kết quả kiểm định chiếc vòng ngọc trai, có thể thấy Tô Yên nói
không sai. Chiếc vòng này đúng là xuất xứ từ bộ sưu tập trứ danh của bậc thầy thiết kế người Pháp, đắt đến mức người thường tuyệt đối không
tưởng tượng nổi. Nhưng Quý Sênh Ca cũng không nói dối, chiếc vòng này
quả thật là của cô.
Nói đúng hơn, đây là món quà người khác tặng cô.
Hai bên giằng co hồi lâu, Quý Sênh Ca không đưa ra được bằng chứng xác thực nên chỉ có thể tiếp tục chờ cảnh sát điều tra được bằng chứng.
Trong túi không có đồng nào, cô bị đưa thẳng từ phim trường đến đây, lúc đi
rất vội nên không kịp mang theo túi xách, di động cũng chẳng biết để đâu rồi.
Từng phút trôi qua, ngoài cửa liên tục vang lên tiếng bước
chân nhưng không có ai vào phòng. Tiếng động khá lớn từ hành lang truyền đến, cô nghiêng tai nghe thử, từ các cuộc ẩu đả đêm khuya đến mấy tên
trộm thừa dịp đêm tối lẻn vào nhà, thậm chí còn có vợ chồng cãi nhau ầm ĩ đòi tự sát.
Di động không ở bên người, kể cả muốn gọi điện thoại cũng chẳng có cơ hội. Nhưng nếu có thể gọi điện, cô phải tìm ai? Ngực
ân ẩn khó chịu, Quý Sênh Ca đan hai tay ôm mặt. Không biết khi nào mới
có thể ra khỏi chỗ này, hiện tại cô bị cho là nghi phạm, bị giam ở đây.
Trong lòng nổi lên từng cơn bất an, Quý Sênh Ca nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy
màn đêm xa xăm dần xé một lỗ hổng, lộ ra ánh sáng nhạt của buổi bình
minh.
****
Hơn 9 giờ sáng, Tô Yên trang điểm cẩn thận
xuống lầu. Người trợ lý xách theo túi đồ đi phía sau cô ta, "Chị Yên,
buổi phỏng vấn lát nữa kéo dài khoảng một tiếng, sau khi kết thúc chúng
ta còn phải đến phim trường."
"Dời cảnh quay đến chiều cho tôi,
tối qua tôi không ngủ được." Tô Yên vừa đi vừa lấy từ trong túi một
chiếc kính râm, ngày thường cô ta đã có quầng thâm dưới mắt, tối qua còn ồn ào một trận nên hôm nay quầng thâm càng rõ ràng.
"Được ạ." Trợ lý biết tâm trạng cô ta không tốt, rất thức thời không muốn bị ăn mắng.
Tài xế đã đậu xe trước tòa nhà, trợ lý xách túi bỏ vào cốp rồi mở cửa xe, "Chị Yên, lên xe đi."
Tô Yên khom lưng ngồi vào xe, trợ lý vừa định đóng cửa thì cửa xe bị người khác giữ chặt. Trợ lý xoay người nhìn, lập tức buông tay, đứng lui về
bên cạnh.
Người đàn ông cong chân ngồi vào ghế sau, Tô Yên ngước mắt, vừa lúc đối diện với khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Tam thiếu, sao anh lại tới đây?"
Tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông dựa vào ghế, Tô Yên chỉ cảm thấy trong khoang xe tràn ngập không khí căng thẳng, những ngón tay cầm túi khẽ
siết chặt.
"Nghe nói tối qua chị Yên ngủ không ngon?" Cố Duy Thâm hờ hững cười.
Cửa xe vẫn mở, Cố Duệ mặt lạnh tanh đứng trông coi bên cạnh, khiến tài xế và trợ lý không dám đến gần.
"Cảm ơn tam thiếu quan tâm." Tối qua phim trường náo loạn không nhỏ, mấy
việc ầm ĩ thế này không phải hiếm gặp, nhưng lần đầu tiên Tô Yên thấy Cố Duy Thâm chủ động hỏi thăm.
"Có phải lịch trình bận rộn khiến chị Yên không có thời gian nghỉ ngơi?"
Tô Yên nhíu mày, "Tối qua xảy ra chút chuyện nhỏ, có người tay chân không sạch sẽ làm cả đêm tôi không chợp mắt được."
"Chuyện nhỏ?" Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Cố Duy Thâm khẽ nhịp trên đầu gối.
Tô Yên chợt phát hiện thái độ của anh không bình thường. Trước đây trong
Lệ Tinh từng xôn xao vài lời bàn tán, có người đồn rằng việc giao vai nữ số 3 của "Hạ Tuế" cho Hoàn Cẩm có ẩn tình gì đó. Cô ta đã lăn lộn trong vòng này bao năm, đối với một số việc như thế hết sức nhạy cảm.
"Tôi nghe nói còn mời cảnh sát đến điều tra, có vẻ náo nhiệt lắm mà." Cố Duy Thâm châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn Tô Yên dần trở nên u ám, "Chị
Yên thật sự làm mất đồ sao?"
Hiểu được hàm ý trong lời nói của
anh, Tô Yên không dám nói thẳng, chỉ có thể uyển chuyển, "Quý tiểu thư
kia có quen biết tam thiếu à?"
"Có chút quan hệ." Ánh mắt sắc như chim ưng của Cố Duy Thâm mang theo ý cười thâm sâu, bộ dạng này của anh thật không giống ngày thường, khiến người ta không có cách nào đoán
được anh đang nghĩ gì.
Đàn ông Cố gia trời sinh đều tuấn tú chết
người. Tô Yên cảm thấy khó tin, không thể tưởng tượng nổi Quý Sênh Ca
lại móc nối được với Cố tam thiếu gia?!
"Thì ra là thế," Tô Yên
trưng lên khuôn mặt tươi cười, nói: "Nếu tam thiếu đã ra mặt, vậy nhất
định chuyện này có gì đó hiểu lầm rồi."
Cố Duy Thâm xoay người
định xuống xe, tay phải kẹp thuốc lá chống trên mép cửa, nhìn Tô Yên bên trong, cười nói: "Lâu rồi không gặp chú hai, giúp tôi hỏi thăm chú thật tốt."
Nghe vậy, trong lòng Tô Yên như có thứ gì lộp bộp rơi xuống.
Cố Duệ đóng cửa xe, theo sau Cố Duy Thâm nhanh chóng rời đi.
****
Từ lúc bị đưa tới đồn cảnh sát đến nay mới hơn mười ba tiếng đồng hồ, Quý
Sênh Ca không ngờ mình lại được thả sớm như vậy. Người cảnh sát phụ
trách vụ việc kể lại, Tô Yên vừa đến đây làm rõ, chiếc vòng cổ tối qua
phát hiện được không phải của cô ta, vì hai chiếc vòng giống nhau như
đúc nên mới gây ra hiểu lầm không đáng có.
Hiểu lầm?
"Đây
là vòng cổ của cô, vật quý như vậy phải giữ cẩn thận đấy." Sau khi cảnh
sát yêu cầu Quý Sênh Ca ký tên, hoàn thành tốt mọi thủ tục thì lấy chiếc vòng cổ đưa cho cô.
Quý Sênh Ca dùng sức nắm chặt vòng cổ trong tay.
Trước cửa đồn cảnh sát, Tô Yên mặc váy dài đỏ trông bắt mắt vô cùng. Bên cạnh cô ta không có trợ lý, dường như đang cố tình chờ cô.
"Thấy thế nào?" Tô Yên nhếch môi.
Quý Sênh Ca cất vòng cổ vào túi áo ngoài, thấp giọng cười lạnh, "Nếu muốn
hãm hại tôi thì sao lại thu tay sớm thế? Thủ đoạn như vậy thật không phù hợp với người như chị Yên đây."
Tô Yên cười cười, bước đến gần,
"Dụ dỗ Diêm Dự tặng vòng cổ, lại bò được lên giường Cố Duy Thâm, thủ
đoạn của Quý tiểu thư đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!"
"Cô không có tư cách nhắc đến tên anh ấy." Quý Sênh Ca lập tức biến sắc.
"Ha ha."
Tô Yên ghé sát mặt, môi đỏ dừng bên tai Quý Sênh Ca, chậm rãi nhả từng
chữ, "Tôi là người đã giẫm lên Diêm Dự cao cao tại thượng kia thì sao?
Quý Sênh Ca, anh ta cũng khiến tôi thành cái dạng gì? Còn đến lượt cô
bất bình vì anh ta chắc?"
Hai năm trước, giới giải trí ở Vân
Giang trải qua một phen sóng to gió lớn, ảnh đế đang nổi Diêm Dự khi ấy
muốn dùng quy tắc ngầm hạ dược nữ nghệ sĩ mới vào nghề, sau đó việc
người này có sở thích uống rượu cắn thuốc cũng bị đào lên, hình tượng
ảnh đế sau một đêm bỗng chốc sụp đổ. Tuy cuối cùng hết thảy những lời
đồn đoán đều được chứng thực là không có căn cứ, nhưng anh ta lại tuyên
bố rút khỏi ngành giải trí, rời xa chốn thị phi.
Ven đường có một chiếc limousine đến gần, Quý Sênh Ca nhìn chiếc xe từ từ dừng bên vỉa
hè. Ngẫm lại cũng đúng, không mấy người có thể khiến Tô Yên thu tay.
Tô Yên đứng trên bậc thang, cười đầy hàm ý nhìn theo bóng dáng Quý Sênh Ca.
Hít thật sâu, hay tay Quý Sênh Ca đút túi, bước từng bước một xuống bậc
thang. Không thấy Cố Duy Thâm đâu, chỉ có Cố Duệ sắc mặt lạnh tanh nghìn năm như một.
Mở cửa xe, Quý Sênh Ca khom lưng ngồi vào.
Chiếc limousine một đường băng băng khuất bóng, để lại Tô Yên dõi mắt theo
thân xe xa dần, môi đỏ cong thành đường vòng cung. Nếu Quý Sênh Ca thật
sự có Cố Duy Thâm là chỗ dựa, con đường sau này của cô ta sẽ không dễ
dàng rồi.