Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 237


trướctiếp

“Em rất muốn cùng anh ở đó qua đêm?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, ánh mắt đặc biệt ái muội.

“Cái cái gì chứ, em thấy anh đi hướng này mới hỏi.” Hạ Băng Khuynh đỏ mặt giảo biện.

“K cần giải thích nữa, giải thích là che giấu, từ trong ngữ khí của em, đã lộ ra suy nghĩ thật của em.” Mộ Nguyệt Sâm k cho cô cơ hội thanh bạch.

Hạ Băng Khuynh mở miệng, muốn giảo biện tiếp, nhưng cô phát hiện mình nghèo ngôn từ. Nhảy vào sông hoàng hà cũng k sạch nổi Nhưng trong tiềm thức thật sự có chút hy vọng. Cô cũng k thể nói rõ, dù có chút kháng cự nhưng nhịn k đc bị hấp dẫn, cứ k thể buông bỏ, nhưng cuối cùng lại có cảm giác trầm luân, như là Dafuva steamonium* để trong đêm, đã trải qua sự tốt đẹp đó, sẽ khắc ghi sâu trong tâm thức.

* gg search để biết thêm chi tiết, nó là loại cây gì đấy. “Kí lạ rồi, bình thường miệng nhỏ k fai rất có khả năng giảo biện sao, lần này sao nhanh như vậy đã bỏ cuộc?” Mộ Nguyệt Sâm cảm thấy kì lạ. “Nhường anh 1 lần vậy.” +lạ Băng Khuynh thuận miệng nói, liếc 1 cái, lại thêm 4 chữ: “Kính lão yêu tvẻ!”

“ Nha đầu chết tiệt! Đến chung cư, Flạ Băng Khuynh mới biết anh đến lấy văn kiện, +lèn gì lúc nãy anh có phản ứng đó, thì ra là cô nghĩ quá nhiều.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn bộ dạng rối rắm của cô, đại khái hiểu ý nghĩ của cô, để văn kiện lên bàn sách, ôm cô qua, nửa đè lên mép bàn, cuối thấp người xuống, bên tai cô tầm giọng: “Nếu em muốn, anh có thể thỏa mãn em.”

Plạ Băng Khuynh lập tức đỏ như máu, hô hấp sâu, đẩy anh ra: “Cảm ơn ý tốt của anh, k. cần!”

“Em cần k thể hiện là k muốn.” Mộ Nguyệt Sâm lại đến gần, mặt đối mặt đến gần cô.

“Đc rồi, dù lúc nãy em nghĩ, nhưng bây giờ k nghĩ có đc k.” Flạ Băng Khuynh lùi về sau, thoát khỏi hơi thở nóng bỏng, cứ cảm thấy hơi thở này là mê dược, cực kỳ cầu người.

“Tại sao lại k muốn nữa?” Mộ Nguyệt Sâm áp xuống thêm 1 phần, môi mỏng áp lên cổ cô, giọng trầm thấp: “Em k fai đang khách khí với anh chứ?”

Khách khí cái đầu anh!

+lạ Băng Khuynh cạn lời, khí nóng thổi lên cổ làm cô nhội đến nổi da gà, 2 tay cô áp lên ngực anh: “Anh đừng---) như vậy rất ngứa!”

“Ngứa cỡ nào?” Mộ Nguyệt Sâm trêu nghèo nhẹ cắn cổ cô. “K cần k cần” Cô ngứa k chịu nổi, cười ra tiếng.

“K đc cười, nghiêm túc tí---” Mộ Nguyệt Sâm cắn lên cổ cô “Nhưng như vậy rất ngứa, em chịu k đc, k lừa anh!” Hạ Bằng Khuynh cắn môi, cố nhịn mình k cười, nhưng cơ thể vun vẩy k thôi.

Mộ Nguyệt Sâm dừng động tác, từ cổ cô ngẩng lên, nhìn mặt nhỏ cô nhịn cười đến đỏ lên, mặt đẹp đen lại: “Có mắc cười vậy sao?” “Ngứa thật!”. “Ngứa đến cỡ nào?” Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ, mặt đen k thôi.

“Cổ tiên người em, em nói ngứa đương nhiên ngứa, người k sợ ngứa như mấy anh căn bản k. hiểu!” Hạ Băng Khuynh thẳng thắn nói. tại sao anh k tin cô thật sự ngứa chứ? Cô nhìn như giả bộ lắm sao? Mộ Nguyệt Sâm chỉnh người cô lại, đánh giá 1 lượt: “Vậy cớ sợ nhột k động, còn chỗ nào sợ nhột nữa?” Hạ Băng Khuynh cười rồi: “Người sợ nhột sao có thể chỉ có cổ nội chứ.”

“Vậy, còn chỗ nào, như là---” tay lớn xoa trc ngực cô: “Đúng chỗ này có nhột kệ”



trướctiếp