"Ái phi hôm nay quả là ngoan ngoãn, vậy mà còn biết tới nghênh đón trẫm."
Minh Thành Đế nhướng mày mỉm cười, mắt đen không chút nào che dấu tán thưởng đối với mỹ mạo của Thanh Hoan. Thâm thúy ánh mắt lướt từ mái tóc dài
đen nhánh, cho đến xương quai xanh tinh xảo, cùng bộ ngực đầy đặn. Ánh
mắt kia dừng lại ở khe rãnh thật sâu trong chốc lát, lại theo vải mỏng
hồng diễm nhìn về phía vòng eo mảnh khảnh và mông phấn tròn xoe.
Nữ nhân như vậy, vưu vật như vậy, nên thuộc về Đế vương.
Thanh Hoan nghe ra lời trêu chọc của Minh Thành Đế, nàng cũng không e lệ,
tiến lên câu lấy cánh tay hắn, nói: "Nếu như thần thiếp không tới, chỉ
sợ là tâm Hoàng Thượng đã bị câu đi mất!"
Minh Thành Đế buồn cười: "Hiện tại lòng trẫm đều đặt lên người nàng, ai có thể đem trẫm câu đi?"
Nói xong, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tóc Thanh Hoan một cái, môi mỏng chạm lên mái tóc dài mềm như tơ lụa vô cùng dễ chịu. Hắn thật sự là yêu nhất tần nhất tiếu của nữ nhân này, ngay cả một sợi tóc của nàng cũng làm hắn
tim đập thình thịch.
"Vậy thì cũng khó nói. Thánh Nữ xuất trần
thoát tục, Tài tử uyển chuyển động lòng người...... Thần thiếp mà không
nhìn Hoàng Thượng, trái tim của người có khi đi lạc tận đâu." Thanh Hoan nửa thật nửa giả nhướn mi.
Thực hiển nhiên, đối với sự ghen
tuông của nàng, Minh Thành Đế rất là hưởng thụ. Hắn cười nhẹ, nhéo cái
eo nhỏ kia một cái, lòng bàn tay vuốt ve da thịt mềm như bông, cúi đầu
ái muội: "Trẫm chỉ nghĩ chết ở trên người của nàng, những người khác,
trẫm coi thường."
Khẩu vị của Minh Thành Đế hiện tại đã kén chọn vô cùng, chỉ thích Mẫu đơn diễm quang bốn phía, tiểu bạch hoa gì đó,
hừ, hắn mới không ưa.
Trước kia không kiến thức qua Mẫu Đơn
khuynh quốc, mới có thể bị cỏ dại không chút thu hút mê hoặc, hiện giờ
hưởng qua tư dung Mẫu Đơn, sao lại còn tâm động với người khác được?
Minh Thành Đế duỗi tay sờ sờ bụng Thanh Hoan, có chút tiếc nuối: "Trẫm ngày
đêm ở chỗ này gieo hạt, nàng nói xem, sao giờ vẫn chưa có một oa oa
nào?"
Nghe vậy, Thanh Hoan không chút khách khí trừng hắn một
cái: "Hoàng Thượng cho rằng sinh hài tử là trồng rau sao?" Còn gieo hạt, người này còn có câu nào hay hơn nữa không.
Minh Thành Đế ôm nàng lấy lòng: "Đúng đúng đúng, là trẫm nói sai rồi. Ái phi, chúng ta mau mau hồi cung đi?"
Miệng nói chuyện, ánh mắt hắn đã nóng rát nhìn Thanh Hoan từ đầu đến chân,
hận không thể nuốt nàng vào trong bụng. Mỹ nhân này thật sự làm hắn mê
muội, làm hắn không lúc nào là không muốn dán nàng. "Trẫm yêu chết bàn
chân nhỏ của nàng."
Thanh Hoan ngại ngùng buồn bực đấm hắn một cái: "Người gì không biết xấu hổ!"
"Đúng đúng đúng, trẫm không biết xấu hổ." Minh Thành Đế không thèm quan tâm thừa nhận.
Chỉ cần có thể nếm lại tư vị tối hôm qua kia một lần, nói hắn là cẩu hoàng
đế hắn cũng hưởng ứng. "Chờ lát nữa nàng hầu hạ trẫm giống hôm qua đi?
Trẫm nhớ nàng muốn chết."
Nói xong, ánh mắt Minh Thành Đế không dấu vết đánh giá búp măng trắng nõn đang được khóa lại trong giày thêu của Thanh Hoan.
Sau một lúc, hắn trực tiếp ôm nàng lên. Hầy, đã nghĩ kỹ rồi, đôi chân nộn
nộn hắn yêu thích nhất, cũng không nỡ cho nó đi đường. Chậc, vẫn là mình nên vất vả một chút, ôm nàng đi.
Thanh Hoan cũng không thẹn
thùng, thoải mái hào phóng ôm cổ Minh Thành Đế, dư quang khóe mắt liếc
qua Nhược Liễu bạch y phiêu phiêu bên kia, nói: "Hoàng Thượng, màu trắng đen đủi, ngày sau người ban ý chỉ, đừng cho bọn họ mặc đồ trắng lúc ẩn
lúc hiển, nửa đêm không chú ý, thật sự rất giống quỷ!"
Minh
Thành Đế nhìn theo ánh mắt Thanh Hoan. Ha, đúng là nhìn qua có chút quỷ
mị, đêm hôm khuya khoắc đi mặc đồ trắng, bộ có bệnh sao? "Người đâu, bắt nữ quỷ kia lại đây cho trẫm."
Quảng Đức lĩnh mệnh mà đi, rất
nhanh đã xách Nhược Liễu lại ném dưới chân Minh Thành Đế. Cho dù là lúc
té ngã, Nhược Liễu cũng khống chế được biểu tình cùng động tác của mình, dốc hết toàn lực lưu lại cho Đế vương một ấn tượng tốt.
Nhưng
Quảng Đức là ai, hắn chính là ngự tiền đái đao thị vệ, đại nội cao thủ,
cái ném này của hắn như ném rác rưởi, làm mông Nhược Liễu chạm đất suýt
nữa đã nở thành bốn cánh hoa.
Vẻ nhu nhược đáng yêu đã chuẩn bị
tốt không có tác dụng, vừa nhấc đầu nhìn thấy Thanh Hoan đang cười ngâm
ngâm nhìn mình, trong lòng Nhược Liễu trầm xuống.
Ý định ban đầu của mình đúng là muốn câu dẫn Hoàng Thượng, nhưng giờ không ngờ mình
lại gặp Thục phi, nếu bị Thục phi biết được ý đồ chân thật của mình...
Dựa theo trình độ tàn bạo của nàng ta, mình rất có thể bị đánh chết!
Trong khoảng thời gian này, Nhược Liễu vẫn luôn sợ bị Thanh Hoan trả thù mà
kẹp chặt cái đuôi làm người, thật vất vả chờ tới cơ hội này, ai ngờ lại
bị Thanh Hoan phá hư, trong lòng nàng ta vừa hận vừa sợ. Hận Thanh Hoan
độc chiếm Hoàng Thượng không chịu nhả ra cho mình một chút, sợ Thanh
Hoan trở mặt vô tình muốn mạng của mình.
Trong lúc tiến thoái
lưỡng nan, không chờ Nhược Liễu mở miệng, Minh Thành Đế nói: "Nửa đêm
còn mặc màu này đi loạn, là muốn trù trẫm chết sao?" Hắn còn chưa có
chết, đám nữ nhân hậu cung này đã bắt đầu để tang?!
Lời này có
thể nói là nghiêm trọng, Nhược Liễu nghe xong hoa dung thất sắc, vội
vàng quỳ xuống đất dập đầu luôn miệng không dám. Minh Thành Đế hừ một
tiếng, nhìn cũng lười nhìn, hắn sớm đã không nhớ rõ nàng ta là ai, xoay
người ôm Thanh Hoan bỏ đi.
Từ đầu tới đuôi Thanh Hoan cũng không trào phúng Nhược Liễu một câu nào, nhưng nàng ta lại cảm thấy mình hoàn toàn bị dẫm lên. Nhược Liễu cắn răng, trong lòng hận muốn chết, đôi tay nắm một đám đất hung hăng siết nát, tựa như đó là máu thịt người kia.
Lúc này, muốn qua Cẩm Tú cung chắc chắn phải đi qua Cam Tuyền cung, Minh
Thành Đế thân cường thể tráng, ôm Thanh Hoan căn bản không hề mệt, nhưng hắn lại cảm thấy Cẩm Tú cung cách tẩm cung của mình quá xa. Chạy cả
ngày mới tới, đã lãng phí bao nhiêu thời gian thân thiết với ái phi rồi?
Nghĩ đến đây, Minh Thành Đế cúi đầu hỏi: "Ngày mai nàng dọn đến Kim Long điện đi?"
Thanh Hoan lười biếng chọc cơ ngực rắn chắc của hắn: "Đó là tẩm cung của
Hoàng Thượng ngài, thần thiếp dọn qua, không hợp với lý."
Minh
Thành Đế cảm thấy ái phi nhà mình thật sự không giống người biết giữ lễ: "Quyết định vậy đi, ngày mai nàng dọn lại đây, mỗi ngày chỉ có thể ở
bên cạnh nàng mấy canh giờ, trẫm chịu đủ rồi."
"Hoàng Thượng làm chủ là được rồi." Thanh Hoan chẳng hề để ý nói, nàng chớp chớp đôi mắt
thủy linh linh, ý bảo Minh Thành Đế nhìn đằng trước.
Minh Thành
Đế liếc mắt một cái nhìn qua, cái trán liền trượt xuống ba hàng hắc
tuyến: "Hôm nay làm sao vậy, một đám đều mặc đồ trắng, thật sự nghĩ trẫm đã chết rồi chắc?"
Tính tình hắn vốn không tốt, trong lòng ngực ôm hồng y giai nhân, lại đi nhìn mỹ nữ bạch y phiêu phiêu, trong lòng
khó tránh khỏi so sánh. Mỹ nhân trong lòng ngực nhiệt tình như hỏa, bên
kia thanh lãnh như nguyệt, trong lúc nhất thời, hắn đúng là không thể
nói ai tốt hơn.
Mỹ nhân luôn có thể làm người yêu thích. Nhưng
Minh Thành Đế còn chưa kịp say mê mỹ mạo Lăng Miếu, bên hông truyền tới
một trận đau nhức. Cúi đầu, hồng y mỹ nhân cười dịu dàng như nước nhìn
hắn, nhưng lực đạo nhéo hắn lại không nhỏ, chỗ đó khẳng định ứ thanh.
Chờ lát nữa phải làm ái phi đồng ý cho hắn liếm liếm thân thân, nếu không hắn tuyệt đối không thỏa hiệp.
Minh Thành Đế thật ra muốn giả vờ tức giận, đáng tiếc hắn lại là con hổ
giấy, Thanh Hoan mới không sợ. Không chỉ vậy, người bị nhéo chưa kịp
giận, người nhéo ngược lại còn nghiến răng: "Nhìn, đẹp, không?"
Nàng hỏi, lộ ra má lúm đồng tiền như hoa, giọng nói mềm mại nũng nịu như
bông, đôi mắt đẹp mị muốn chảy nước, nhưng trong lòng Minh Thành Đế đen
lại. Hắn thật sự muốn nói nhìn đẹp, nhưng tiểu nữ nhân này chắc chắn sẽ
lập tức đá hắn đi. "Khó coi, sao có thể vũ mị kiều diễm như ái phi của
ta."
Thanh Hoan cười lạnh: "Hoàng Thượng đừng miễn cưỡng, nếu
như người tâm động, đêm nay thần thiếp hồi Cẩm Tú cung của mình nghỉ
ngơi thôi."
"Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng." Minh Thành Đế
đáy lòng ai thán, tiểu tổ tông ai, nhưng hắn cố tình lại thích tính khí
này của nàng.
Nhìn bộ dáng nàng giận dỗi lên cực kỳ đáng yêu,
cảm thấy chỉ cần Thanh Hoan muốn, hắn cũng sẽ không do dự đào tâm của
mình ra đưa cho nàng. "Chúng ta mau hồi Cẩm Tú cung đi, chuẩn bị một
chút, đêm nay dọn đến Kim Long điện."
Thanh Hoan đang định nói
chuyện, một thanh âm uyển chuyển kiều nhu truyền tới, rõ ràng người đang ở trước mắt, giọng lại như lọt vào trong sương mù, dễ nghe muốn mệnh.
Câu nhân nhất chính là, tiếng nói thanh lãnh lại còn mang theo một tia ẩn
ẩn dụ hoặc, đừng nói là nam nhân, dù là Thanh Hoan nghe xong cũng nhịn
không được muốn tâm động.
Phản ứng đầu tiên của nàng là nhìn xem Minh Thành Đế, vốn tưởng rằng tên ngựa giống này sẽ lộ ra sắc tướng,
lại không ngờ rằng hắn lại đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
【 Đinh! Chúc mừng ký chủ mở ra kỹ năng [Hoàng Anh xuất cốc], hiện tại giá trị khuynh tâm Đế vương là âm 5, thỉnh ký chủ cố lên 】
Sao vẫn
là âm 5 chứ?! Lăng Miếu có chút nóng nảy, kỹ năng Đôi mắt thu thủy cùng
Hoàng anh xuất cốc đều đã dùng rồi, sao Hoàng Thượng vẫn không chịu liếc nhìn nàng một cái?
Mắt thấy Minh Thành Đế đầy ngập nhu tình mật ý nhìn Thục phi, trong lòng Lăng Miếu đột nhiên sinh ra một trận ghen
ghét. Nàng... Cũng muốn có được nam nhân tôn quý nhất thế gian kia! Nàng là nhất độc nhất vô nhị, chắc chắn thích hợp với hắn hơn xa so với bao
cỏ Thục phi kia!
【 Đinh! Ký chủ đã mở ra kỹ năng [Hương khí
phiêu phiêu], nếu đêm nay không thể nhờ hương khí thành công được thị
tẩm, thời gian làm lạnh tăng đến 30 ngày 】
Này xem như là trừng phạt rất lớn, nhưng, Lăng Miếu cắn răng, nàng ta đã quyết tâm sử dụng.
Vì vậy, một cổ mùi hương mê người dần dần tỏa ra trong không trung, mũi
Thanh Hoan nhanh nhạy ngửi được, tròng mắt chuyển động, nàng chủ động
câu lấy cổ Minh Thành Đế, cùng hắn môi lưỡi giao triền, độ khẩu thanh
khí cho hắn.
Một lát sau, Thanh Hoan lại làm như không có việc gì, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực Minh Thành Đế.
Nước miếng của nàng Minh Thành Đế đã sớm không biết ăn qua bao nhiêu lần,
hắn vẫn dư vị vô cùng chép chép miệng, chỉ cảm thấy môi răng hắn vẫn còn lưu hương cái lưỡi mềm mại của ái phi, lưu luyến không nguôi, thật là
hận không thể chết trên người tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị này. Sao còn tâm trí đi nghe mùi hương của nữ nhân khác?
Quan trọng nhất
chính là, sau khi Minh Thành Đế đã quen với hương vị ái phi, những mùi
hương khác lại luôn làm hắn cảm thấy buồn nôn......
Sợ mình sẽ
trước mặt ái phi phun ra, hủy diệt hình tượng anh minh thần võ, Minh
Thành Đế vô cùng lo lắng ôm Thanh Hoan nhanh chóng rời đi, thiếu điều
muốn chạy. Thanh Hoan gác đầu lên vai Minh Thành Đế, nhìn vẻ mặt kinh
ngạc của Lăng Miếu dần lui về xa, lộ ra tươi cười đắc ý không chút nào
che dấu.
Nếu nói trước đó Thánh Nữ chỉ là ghen ghét Thanh Hoan, vậy thì nụ cười này đã thành công làm nàng ta oán hận vị Thục phi này.
Tiện nhân này... Căn bản chính là chướng ngại vật trên con đường thành công
của ta! Bất luận ra sao đi nữa, ta phải có được trái tim của Hoàng
Thượng, hơn nữa còn phải lên làm Hoàng Hậu, nếu không...... Ta sẽ chết,
ta nhất định sẽ chết!
Nhưng mà ta còn phải có một lý do đủ tốt
mới được, Thục phi thật sự là một kình địch, có ả ở đây, cả đời ta chỉ
sợ khó mà mơ sờ đến góc áo của Hoàng Thượng.